Chương 19: Bị đánh mông
Edit: Cung Nguyệt Ngư
Rửa mặt xong, tinh thần Harry cũng khôi phục một chút, Snape săn sóc mà gọi gia tinh chuẩn bị bữa sáng. Nhìn qua, lòng thấy hơi ấm áp, cháo yến mạch, trứng gà, bánh mì, làm Harry có chút khẩu vị.
Snape nhất thời cũng không có chuyện để làm, liền đem đồ ăn bỏ hết vào đĩa của Harry.
Harry ủy khuất hắn có thể hiểu được, năm đó Lily chết hắn cũng không muốn sống nữa. Thời điểm đó, đối với hắn Lily không còn là bạn tốt nữa, mà là người thân.
"Ngài không ăn sao?" Harry hỏi.
Snape lắc đầu.
" Lúc này, cũng chỉ có cự quái mới ăn điểm tâm, bởi vì giờ này nó mới rời giường."
Harry: "..."
Bởi vì trong lòng Snape vẫn luôn suy nghĩ về một người, mà ban đêm không tài nào ngủ được, chưa đến 6 giờ hắn đã thức dậy.
Rất nhanh Harry đã càng quét sạch sẽ đồ ăn, liền một chút vụn bánh mì cũng không còn.
Bảo gia tinh dọn dẹp, Snape mới tiếp tục đề tài lúc nãy của hai người.
"Như vậy, ngươi trở về từ lúc nào?"
Đây là vấn đề mà Snape quan tâm lớn nhất, còn có tò mò trước khi tự sát Harry đã nghĩ cái gì....Còn có muốn biết hắn bị lừa bao lâu?
"Trước khi phân nhà." Harry ngoan ngoãn trả lời.
" Thỉnh chưa thế chủ vĩ đại dùng cái đầu dung lượng không lớn của cậu, cố hồi tưởng xem sau khi uống độc dược ngươi đã nghĩ tới cái gì." Snape tiếp tục hỏi.
Chình mình nghĩ tới cái gì? Nghe được câu hỏi của Snape làm Harry có chút mờ mịt, dù sao cũng đã qua hơn 3 tháng rồi, ký ức cũng đã có chút mơ hồ.
Snape cũng không giục giã cậu, mặc cậu ngồi đó chậm rãi mà hồi tưởng lại.
Harry nhìn Snape ngồi trước mặt một thân áo choàng đen như mực, linh quang lóe lên.
"Tưởng ngươi..." Harry thấp giọng nói.
"Cái gì?" Snape nghe không rõ.
Harry cố lấy dũng khí, giải thích.
"Ta nhớ tới năm đó nhập học, ta nhìn thấy ngài, vết sẹo lại đau, ta nghĩ đó là do ngài." Sau đó cậu mới biết được là vì Quirrell.
Snape hiểu rõ.
" Cho nên ý nghĩ cuối cùng của ngươi là vào lúc phân nhà năm 1991, tại lúc đó ngươi lần đầu nhìn thấy ta?"
Harry gật đầu.
Snape đứng dậy.
"Nếu cứu thế chủ các hạ không để ý, hôm nay có thể hạ mình để đi cùng giáo sư độc dược hèn mọn này đến một nơi không?"
Harry nghe lời mà đưa tay, để Snape nắm tay cậu, sau đó cùng nhau ra khỏi hầm.
"Chúng ta đi chỗ nào?" Harry hỏi.
"Còn có, sau này xin ngài đừng gọi ta là cứu thế chủ, ta là Harry, Harry!"
"Nếu vậy, đi trang viên Prince, Harry."
Trang viên Prince?
Trong đầu Harry mới nhớ tới, người nam nhân trước mắt này là "Half - Blood - Prince" mẹ hắn đến từ gia tộc Prince, hình như hắn cũng là huyết mạch cuối cùng của Prince.
Hogwarts không cho phép độn thổ, Snape dẫn Harry đến trước cổng lớn.
Trên đường đi, Snape đột nhiên nhớ đến một vấn đề quan trọng vẫn chưa hỏi Harry.
"Như vậy, thỉnh cứu thế chủ có thể nói cho ta biết vì lý do gì cậu lại từ chối phòng ngủ Slytherin có hoàn cảnh tốt nhất Hogwarts, mà ủy khuất mình chạy đến trên giường của giáo sư độc dược hèn mọn này?"
Snape vẫn thấy cái xưng hô này thuận miệng hơn nhiều.
Nếu như là dạ du, Harry cũng sẽ không chơi đến mức không về phòng ngủ, lại tùy tiện mà ngủ tại một căn phòng.
Nhớ tới việc phát sinh tối hôm qua, mặt Harry đỏ lên, nhưng vẫn thành thật mà nói cho Snape.
Cho dù đời trước cậu không quá tin tưởng Snape, nhưng khi cậu biết được hết thảy việc nam nhân này đã làm, khi trở về, Snape chính là người duy nhất mà cậu tín nhiệm.
" Ta được Salazar Slytherin các hạ nhờ đi tìm một lọ độc dược, ngài ấy nói là có thể tìm thấy nó ở mật thất do một tiểu thạch xà trang trí canh giữ, ta mới đi đến lầu 3 thì mới phát hiện có 7 điều xà phù hợp điều kiện, hơn nữa mỗi cái đều là mật thất, ta mới tìm xong 3 mật thất không có tìm thấy lọ độc dược mà ngài ấy cần, đi vào mật thất thứ 4 lại thông đến phòng ngủ của ngươi."
"Slytherin các hạ?" Snape lộ ra biểu tình như thể là đang nghe sách trời.
Harry đem việc vì mình cần răng nanh xà quái mà đi xuống mật thất, như thế nào mà thấy được Salazar Slytherin, như thế nào nói chuyện với y, cậu đem chuyện từ đầu tới đuôi nói tất cả cho Snape, còn đem vòng tay Herpo cho Snape xem.
Sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của Snape là một tay xách Harry lên, tay khác hung hăng mà đánh vào mông cậu.
" Dám một mình chạy vào phòng chứa, dám một mình đi đối mặt với xà quái, lại còn dám loạn xông vào mật thất mà ngay cả Slytherin các hạ đều không nhớ rõ nó có cái gì. Cứu thế chủ cảm thấy mệnh quá dài, hay là cảm thấy không hài lòng khi trở lại năm 1991 muốn trọng sinh một lần nữa?"
Chính mình chỉ mới vội hai ngày không xem chừng cậu, đã nháo ra không ít chuyện. Năm thứ hai của Harry ra sự kiện hóa đá, đến giờ ký ức đó vẫn còn mới mẻ với Snape, nếu như cậu bị cắn chết, hay không cẩn thận nhìn vào ánh mắt xà quái mà bị hóa đá, ai có thể biết mà đi cứu cậu!
Càng nghĩ càng giận, Snape xuống tay càng nặng hơn.
"Giáo sư, ta biết sai rồi!"
Harry thê thê thảm thảm mà kêu lên, một bên lại liều mạng giẫy giụa, đau là chuyện nhỏ, nhưng cậu đã gần 20 tuổi rồi còn bị giáo sư đánh đòn thật sự rất mất mặt.
Duy nhất may mắn là, hôm nay là nghỉ lễ Giáng sinh, Hogwarts cơ hồ là không có học sinh, nếu không cậu chắc chắm rằng tin tức "cứu thế chủ bị giáo sư độc dược khủng bố nhất Hogwarts đánh mông" sẽ lan truyền ra toàn trường.
"Đã biết sai?" Snape thả cậu xuống còn hung hăng mà trừng trừng.
" Sau này muốn đi chỗ nào, nói với ta, ta đi cùng ngươi." Hắn không hy vọng những việc rối loạn như thế này diễn ra lần nào nữa.
... ...
Harry giống như trúng bùa hóa đá mà ngơ ngác nhìn Snape.
Lão dơi già có phải hay không bị người đánh tráo? Vì cái gì đời này lão dơi già lại quỷ dị như vậy? Đời trước cậu chỉ cùng Ron ngồi ô tô bay đến trường học đã bị hắn uy hϊếp đuổi học, hiện tại lại muốn bồi cậu đi mạo hiểm.
Không thể nào?
Đại khái là thấy được Harry đang kinh ngạc, Snape mất tự nhiên mà quay đầu đi, cũng không thèm liếc nhìn tiểu cự quái này cái nào.
Đôi mắt Harry cong cong, cao hứng, phấn chấn mà đuổi theo.
Vừa mới ra khỏi cổng lớn Hogwarts, Harry còn chưa kịp nói câu nào đã bị Snape độn thổ mang đi.