Chương 18: Tai nạn lầm giường

Chương 18: Tai nạn lầm giường

Edit: Cung Nguyệt Ngư

Hai ngày này, giáo sư Snape bận ngao chế độc dược có thể có thể tiêu diệt được chủ hồn của chúa tể hắc ám, nghiên cứu đang rơi vào bình cảnh, có một bước cho dù làm bất cứ cách nào, độc dược đều không đạt yêu cầu màu lam nhạt như trong sách nói.

Khi từ trang viên Malfoy trở về, hắn liền vội lên, cả hai ngày nay cơ hồ hắn chỉ ngủ được khoảng 8 tiếng. Snape nhìn vào chất lỏng màu lam đậm trong vạc, mặt mày cau có, hắn thật sự nghĩ không ra có vấn đề ở chỗ nào, nếu không, ngày mai hắn về tràng viên Prince một chuyến tìm một ít sách độc dược để tham khảo, thuận tiện tìm hiểu về "Lữ hành thời gian". Snape thở ra một hơi dài, vẫy đũa phép một thần chú "thời gian hiện ra" trước mặt hắn.

Rạng sáng 1 giờ 40 phút.

Snape thất bại, đi tắm chuẩn bị trở về phòng ngủ. Nhưng khi hắn toàn thân mang hơi nước bước ra khỏi phòng tắm, bước về phòng ngủ, trong lòng hắn vẫn đang nghĩ về độc dược kia.

Cầu mong là trong thư viện của trang viên Prince có thứ hắn cần, dù gì thì kỳ nghỉ Giáng sinh chỉ có hai tuần, khi kỳ nghỉ này kết thúc hắn sẽ phải bắt đầu đối mặt với đám tiểu cự quái đó, có muốn an tĩnh mà nghiên cứu cũng không được.

Hắn vẫn là nên đi ngủ sớm thì hơn! Snape bước nhanh về phía phòng ngủ.

Kết quả, khi tiến vào phòng, hắn liền mất bình tĩnh.

Phòng ngủ vẫn là phòng ngủ của hắn, giường vẫn là giường của hắn, chăn vẫn là chăn của hắn, nhưng bên trong chăn của hắn...vì cái gì còn bọc một cái cứu thế chủ???

Harry đang nằm trên giường của hắn, ngủ đến muốn bao nhiêu thơm ngọt có bấy nhiêu thơm ngọt!!!

Snape nghiến răng, nhẫn nửa ngày mới nhịn xuống không kéo cái tiểu hỗn đản này dậy.

Không đúng, em ấy vào đây bằng cách nào?

Mãnh liệt ý thức được điều này, Snape bị dọa toát cả mồ hôi lạnh, hắn xác định cửa hầm không có mở ra, hơn nữa hắn vẫn luôn ở phòng làm việc, mà phòng ngủ của hắn chỉ có một cánh cửa duy nhất, thông với phòng làm việc.

Snape kinh nghi bất định mà nhìn bốn phía, sau đó phát hiện một cánh cửa nhỏ không mấy gây chú ý.

Đây là tình huống gì? Hắn đã ở đây mười mấy năm, còn chưa bao giờ phát hiện có một đường khác dẫn đến phòng ngủ của mình a!

Snape nghĩ nghĩ, bắt đầu đi ra ngoài từ cánh cửa này, đi chừng 20 phút, hắn liền đi tới hành hang ở lầu 3.

Cái tiểu hỗn đản không an phận này, lại đi dạ du!

Snape nổi giận đùng đùng chạy trở về, đóng cửa thông ra mật đạo, sau đó nhìn chằm chằm con "cưu chiếm thước sào" (chim cắt chiếm tổ chim khách).

Bất quá hiện tại cho dù tức giận hắn cũng không nghĩ sẽ kéo đối phương từ trên giường dậy, bởi vì hắn hiểu biết Harry, nếu không phải thật sự rất mệt, Harry sẽ không ngủ ở một nơi xa lạ. Ít nhất Harry đời trước chính là như vậy.

Snape nhẹ nhàng mà giúp cậu chỉnh chăn, cúi đầu nhìn đống quần áo lộn xộn bị vứt dưới đất, lại giúp cậu nhặt lên.

Nhưng mà, vừa nhặt quần áo lên, nháy mắt một cái lọ nhỏ lục sắc từ túi áo rơi ra, một tiếng lăn lông lốc phát ra. Hắn nhìn lên giường, xác định Harry không có bị giật mình, thì mới lần nữa đi về phía cái lọ nhỏ đó đi qua.

Khi Snape thấy rõ đó là cái gì, lập tức thay đổi sắc mặt, hắn hận không thể lôi người trên giường dậy đánh cho một đốn.

Harry -chết tiệt- Potter!

Vậy mà ngay cả gián điệp hai mang như hắn đều bị lừa gạt!

Snape căm tức mà quăng một bùa biến hình lên sô pha, biến nó thành giường, hắn nằm lên đó, lại triệu hồi ra một cái chăn sạch sẽ.

Ngày mai, hắn sẽ cho tiểu hỗn đản này biết thế nào là xinh đẹp!

Ở trong lòng Snape hung hăng nghiến răng nghiến lợi, sau đó ngủ mất.

Harry cảm thấy đã lâu cậu không có ngủ đến thư thái như vậy, giường ngủ sạch sẽ, chăn mềm như tơ lụa, hoàn cảnh an tĩnh, tràn ngập hương vị làm người ta an tâm.

Hay là lần sau cậu sẽ nói với Slytherin các hạ, cho cậu mượn cái phòng ngủ này, phòng ngủ của cậu so với cái này thì kém xa. Một bên miên man suy nghĩ, một bên đem quần áo mặc vào, sau đó đứng lên.

Di? Phòng này như thế nào còn có một cánh cửa? Harry đánh giá bốn phía, xác định hôm qua mình không phải tiến vào cửa này.

Sau cánh cửa kia có cái gì? Lòng hiếu kì của Gryffindor lại trào lên, cậu mở cánh cửa kia ra.

Sau đó, cậu ngốc. Hai đời, tổng cộng sống 19 năm, lần đầu tiên cậu nguyền rủa tinh thần Gryffindor của chính mình!!!

Trước mắt, là hầm mà cậu quen thuộc, mà chủ nhân của của căn hầm Severus Snape đang ngồi trên ghế uống cà phê, đại khái thấy có người nhìn, hắn ngẩng đầu lên.

"Giáo...giáo sư."

Harry quay lại nhìn phòng ngủ mà cậu đã ngủ cả đêm qua.

Không phải đâu??? Hôm qua cậu ngủ trên giường của lão dơi già??? Mật thất của Slytherin các hạ, sao lại thông đến hầm???

Kháo. Cậu chết chắc rồi, đến giường của xà vương mà cũng dám chiếm!

Cậu...Cậu thật sự không phải cố ý a...(/ToT)/~~~

" Cứu thế chủ vĩ đại cuối cùng cũng đã tỉnh." Snape đặt ly cà phê trên tay xuống, hung hăng mà trừng nhắt nhìn cái tiểu cự quái trước mặt.

" Giường của giáo sư độc dược hèn mọn của ngài có thoải mái không?"

Harry khóc không ra nước mắt, gật đầu không được lắc đầu cũng không xong.

Cậu thật sự không biết đây là giường của lão dơi già a, nếu biết tối hôm qua có mệt chết cậu cũng sẽ gán mà bò về phòng ngủ.

Vừa định mở miệng giải thích, Harry bị hai cái lọ lục sắc trên bàn làm việc của Snape hấp dẫn sự chú ý.

Hai cái lọ nhỏ lục sắc giống nhau như đúc, mặt trên có hoa văn hình xà quen thuộc. Cậu theo bản năng mà sờ soạn túi kín trong áo. Như vậy, rõ ràng có một cái là của cậu.

Nói như vậy, lão dơi già cũng có một cái.

Mặc khác, hắn đem hai cái này đặt cùng một chỗ là muốn nhắc nhở cậu cái gì sao?

Harry nghi hoặc.

Ánh mắt của Snape nhìn qua, sau đó cười lạnh một tiếng, đứng lên đi đến tủ độc dược lấy một lọ, lại thuận tay trôi nổi một cái ghế đến trước mặt Harry.

Snape đem lọ độc dược vừa lấy đặt lên bàn.

"Chân dược hay là chủ động nói sự thật, thỉnh cứu thế chủ chọn một trong hai."

Thẳng thắn?

Buổi sáng hôm nay Harry bị quá nhiều chuyện khích thích, nhất thời không kịp phản ứng.

Nhìn Harry ngốc lăng đứng đó, Snape tốt bụng mà mở miệng.

"Có cần ta nhắc nhở cho cứu thế chủ vĩ đại, ngài có thể nói cho ta bắt đầu từ ngày 2 tháng 5 năm 1998."

Âm thanh của hắn cố đè đến thật thấp, nghe giống như xà ngữ.

Ngày 2 tháng 5 năm 1998?

Đó là cái ngày cậu vĩnh viễn đều không quên được, cái lão dơi già độc mồm độc miệng, âm trầm, tóc đầy dầu vì bảo vệ cậu mà chết trong ngực cậu...

Harry ngẩn đầu lên thật mạnh, không thể tin được mà nhìn người trước mặt.

"Giáo sư."

Thật sao, là hắn sao?

Cứu thế chủ có thể mặt không đổi sắc mà đối mặt với Adava Kadavra của Voldemort, sau khi xác nhận được thân phận của Snape, liền nhịn không được mà nhào vào ngực hắn mà khóc lớn.

Snape sợ ngây người.

"Tất cả các ngươi đều chết, chỉ lưu lại một mình ta."

Harry không biết là mình đang kể ra hay là phát tiết mọi chuyện, cậu gắt gao mà ôm lấy nam nhân trước mặt, cậu sợ cậu không cẩn thận lại lần nữa mất đi người này.

" Ta chịu không nổi, ta luôn nghĩ rằng, vì cái gì Voldemort không gϊếŧ chết ta, thà chết còn tốt hơn là cô độc mà sống một mình..."

Snape chưa bao giờ biết an ủi người, cho dù năm đó sau khi Lily tức giận vì hắn mắng cô một tiếng máu bùn mà bỏ đi, hắn cũng không biết làm thế nào để cứu lại quan hệ của hai người, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể vỗ nhẹ lưng của Harry, trấn an cậu.

Bọn họ chỉ hi vọng Harry sống sót, chẳng sợ là hy sinh cả tính mạng của mình, lại chưa từng nghĩ, bọn họ chết hết rồi, một mình sống sót thì Harry phải làm cái gì bây giờ.

"Sau đó từ tối đến sáng, ta đều nằm mơ thấy các ngươi." Harry tiếp tục khóc ròng nói.

"Sirius ngã vào màn che, Dumbledore ngã xuống táp thiên văn, ngươi chết trước mặt ta, Remus chết trên chiến trường..."

"Cho nên ngươi liền lấy độc dược ta đưa để tự sát?"

Từ nội dung đứt quãng mà Harry kể, Snape liền suy đoán được nội dung làm hắn nổi giận, hắn cho cậu "Lữ hành thời gian" là để cậu uống vào khi đối mặt với Voldemort, như vậy linh hồn cậu sẽ bị mang đi, trở về quá khứ, chỉ có thân thể là chết đi. Nếu không chỉ cần một cái Adava của Voldemort thì cả linh hồn lẫn thân thể Harry đều sẽ chết.

Kết quả ngược lại, cái tiểu hỗn đản này, không có chết bởi Voldemort, bản thân ở trong hòa bình lại lấy "Lữ hành thời gian" xem như thuốc độc mà tự sát.

"Xin lỗi giáo sư." Harry mắt đầy lệ uông uông mà nhìn nam nhân lớn tuổi nổi giận.

" Thời điểm đó ta thật sự mất hết can đảm, thật sự không chống đỡ được nữa."

Ánh mắt như ngọc lục bảo sáng ngời chớp chớp với Snape, đã vậy còn mang theo nước mắt, làm hắn có giận cũng không nói nổi một lời trách cứ.

"Được rồi." Snape thở dài, khó có được không có châm chọc người, âm thanh còn mang một chút an ủi.

"Đừng khóc, đi rửa mặt trước đi, sau đó chúng ta từ từ mà nói chuyện."

Harry nghe lời mà gật đầu, đi vào phòng rửa mặt của Snape.