Chương 15: Khát vọng

Chương 15: Khát vọng

Edit: Cung Nguyệt Ngư

Vừa bắt được áo choàng tàng hình, Harry liền không an phận mà dạ du.

Cậu định trực tiếp đi đến phòng chứa bí mật, nhưng Dumbledore nhất định hy vọng cậu đi thấy Chiếc gương Ảo ảnh (Mirror of Erised), Harry nghĩ nghĩ, đi thì đi, thứ nhất để tránh cho hiệu trưởng nghi ngờ, thứ hai...cậu cũng muốn biết đời này cậu khát vọng nhất là chuyện gì.

Khoác áo choàng tàng hình rồi đến thư viện, cậu còn nhớ năm đó cậu ở trong này suýt chút nữa bị Filch và Snape phát hiện, sau đó vì trốn tránh bọn họ mà vô tình tìm được gương ảo ảnh. Đi dạo một vòng, quả nhiên có một cánh cửa nhỏ làm người khác ít chú ý. Ân, hình như là ở chỗ này.

Cậu phóng ra một thần chú "Alohomora" mở khóa, mở cửa ra, bên trong quả nhiên đặt một cái gương cao hơn người trưởng thành.

Trên tấm gương có dòng chữ rất bắt mắt.

"erised stra ehru oyt ube cafru oyt on wohsi"

Hết thảy đều giống như đời trước.

Duy nhất không giống chính là...

Kháo, không phải đâu?

Nhìn thấy cái gương soi thấy cái được gọi là khát vọng trong nội tâm, Harry nhất thời ngây ngốc, giống như bị trúng một bùa "hóa đá", lăng lăng mà đứng đó nhìn thật lâu không nhúc nhích.

Trong gương không có cha mẹ, Sirius, Dumbledore, Cedric, Fred,...hay bất cứ ai đã chết trong chiến tranh, đứng bên cạnh cậu chỉ có Snape.

Chính giữa là hình ảnh cậu và Snape nắm tay.

Qυầи ɭóŧ Merlin!

Tất chân Merlin!

Quần ren Merlin!

Cậu, cậu thế nhưng đang cùng Snape hôn môi???

Harry không dám suy nghĩ đến nó đại biểu cho cái gì, vừa khôi phục ý thức, cậu liền nghiêng ngả mà lao ra khỏi căn phòng đó, cậu tựa hồ cảm thấy chỉ cần nhìn cái gương này nhiều một phút nữa sẽ làm cậu nổi điên.

Dumbledore từ một góc bước ra, nhìn thân ảnh rời đi của Harry mà khó hiểu. Đứa nhỏ 11 tuổi này thấy cái gì mà lại làm cậu kinh hoảng như vậy? Chẳng lẽ trong gương không phải là cha mẹ, là tình thân mà cậu khát vọng nhất sao?

Dumbledore đứng trước gương, theo bản năng mà nhìn thoáng qua.

Trong gương là hai cậu trai 17 18 tuổi vô tư vô lự ngồi trên thảm cỏ.

"Gellert..." Dumbledore lẩm bẩm gọi.

Harry ở trong Hogwarts đảo quanh đến gần 1 giờ mới bình tĩnh lại.

Là lão dơi già sao? Cậu cùng lão dơi già hôn môi? Không có gì ghê gớm, sóng to gió lớn nào mà cậu còn chưa thấy qua, chết qua một lần rồi, còn sợ chuyện này sao? Mấy lần đối mặt với Avada Kedavra của Voldemort còn không sợ, thấy rõ lòng mình mà thôi có gì mà sợ chứ!

Cậu âm thầm khích lệ chính mình.

Merlin! Vẫn rất là kinh khủng a!!!! (/ToT)/~~~

Cả một đời trước cậu cùng đối địch với lão dơi già gần 7 năm, nếu không phải cái lão dơi già kia để lại ký ức cho cậu, có lẽ cậu sẽ hiểu lầm hắn cả đời, chính là cậu hiểu khổ tâm của hắn, cũng kính nể hắn kiên cường dũng cảm, nhưng cũng không thể nào cấu thành lý do mà cậu muốn cùng hắn hôn môi đi?

Lại nói người Snape yêu là mẹ cậu, yêu cả đời, vì mẹ hắn đi làm gián điệp, cũng vì vậy mà hắn bảo hộ con trai nàng đến không cần tính mạng.

Chính mình có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng?

Harry buồn buồn mà đi đến phòng vệ sinh nữ.

Con ma khóc nhè Myrtle ở chổ này nhìn thấy một nam sinh liền hét chói tai, muốn cậu đi ra ngoài.

Giữa hai lựa chọn chấn an và cho một bùa khóa lưỡi, cậu chọn cái thứ hai, bởi vì bây giờ cậu không có tâm tình mà trấn an một con ma nữ đang kinh hoàng kia.

Không thể không nói, nhờ sự tôi luyện của chiến tranh đã làm ma lực của cậu tăng lên trên diện rộng, chú ngữ bình thường sẽ không có tác dụng đến hồn ma, trừ phi người thi chú có ma lực cường đại.

Trong phòng vệ sinh nữ yên lặng làm cậu bình tĩnh rất nhiều, bây giờ không phải là thời điểm để suy xét đến vấn đề này, lấy được răng nanh của xa quái mới là việc quan trọng, nói không chừng lát nữa sẽ có một cuộc đại chiến đang chờ cậu, dù sao xà quái cũng sẽ không ngoan ngoãn để cậu nhổ răng nó.

{Mở ra} Harry nói với con rắn trên vòi nước. Bây giờ cậu đã phân biệt xà ngữ và tiếng nói bình thường nên có thể thuần thục mà chuyển đổi giữa hai ngôn ngữ.

Cùng trước kia giống nhau, ánh sáng lóe lên, cửa phòng chứa mở ra.

Harry không chút do dự mà nhảy xuống.

Tối thui, dính nhớt dường như không có điểm cuối, không biết trược bao lâu, Harry rốt cuộc cũng chạm đất.

Cầm đũa phép làm một bùa Lumos, cậu nhìn thấy toàn là xương động vật.

Vô luận nhìn thấy bao nhiêu lần cậu đều cảm thấy ghê tởm, cố gắng tập trung chú ý vào việc nghĩ biện pháp đối phó với xà quái, để dời chú ý không nghĩ đến những thứ loạn thất bát tao này.

Đi qua khỏi một bộ da rắn thật lớn, trước mặt Harry xuất hiện một cánh cửa.

{Mở ra} Năm đó cậu đi đến đây để cứu Ginny. Lúc này đây, không có Tom Riddle.

Cậu cố gắng nhớ, thời điểm đó phiên bản thanh niên của Voldemort nói cái gì? Harry hồi tưởng lại, hình như là....

{Hãy trả lời ta, Slytherin nhà sáng lập vĩ đại nhất Hogwarts.}Slytherin giống nhau đều tự kỉ như vậy, Harry thật o(╯□╰)o mà nghĩ.

Cửa mở ra. Một âm thanh soàn soạt truyền tới.

Harry cúi đầu, cố gắng tránh ánh mắt của xà quái.

{Ngươi là ai} xà quái hỏi.

{Harry Potter} Harry tê tê mà trả lời.

{Học sinh nhà Slytherin}

{Ngươi gọi ta vì chuyện gì?}

Harry muốn nói: vì răng nanh của ngươi.

{Ngươi có thể đi theo ta không?}Harry đột nhiên nghĩ, nếu mang xà quái này đi, sang năm Lucius có thả cuốn nhật ký ra, thì cũng sẽ không có sự kiện hóa đá học sinh đi.

{Muốn mang ta đi là phải ký khế ước, ta là sủng vật của Slytherin.}

{Làm thế nào để ký khế ước?}Harry hỏi.

{A, khế ước không phải cùng ta ký, mà muốn cùng Salazar ký}

Harry trợn mắt trắng, Slytherin các hạ đã chết có cả ngàn năm rồi đi, cậu như thế nào có thể tìm ông ấy mà ký chứ?

{Chủ nhân đang ở đây} xà quái đại khái cũng biết thắc mắc của cậu, nó gợi ý nói.

Harry cố tránh ánh mắt xà quái mà nhìn theo hướng cái đuôi nó chỉ. Ở đó có có một cánh cửa.

Salazar Slytherin vẫn còn sống? Hay chỉ là bức họa?

{Tốt, để ta qua đó hỏi ngài ấy một chút.}

Harry hướng cánh cửa đó đi tới, bên trong còn có một thông đạo rất dài, cậu đi mất cỡ 10 phút đập vào mắt là một căn phòng lớn, cậu tiến vào. Căn phòng rộng chừng 10 mét vuông, Harry ngẩng đầu đánh giá bốn phía một chút, có một bức họa chiếm cả một mặt tường.

Harry ngẩng đầu nhìn kỹ, cậu đương trường mà sững sờ.

Trong bức họa, có một nam nhân khoảng 27 28 tuổi, tóc đen xõa dài, mắt đen như đêm tối, mặt mũi tinh xảo, mặc một bộ áo choàng phù thủy lục sắc, cả người tỏa ra hơi thở tôn quý, tao nhã, giống như kim cương dưới ánh nắng, rực rỡ sáng chói làm người khác khó có thể mở mắt.

Harry theo bản năng thu liễm hết tất cả cảm xúc, cung kính mà đến trước mặt đối phương.

"Ngươi hảo, ta là Salazar Slytherin."

Âm thanh của ngài ấy trong vắt như nước suối.