Chương 14: Lựa chọn của Lucius

Chương 14: Lựa chọn của Lucius

Edit: Cung Nguyệt Ngư

Bên kia, trong thư phòng gia chủ Malfoy, Lucius và Snape đang ngồi đối diện nhau, giữa hai người là hai ly hồng trà tốt nhất trang viên Malfoy.

Lucius cùng Snape là bạn thân nhiều năm, điểm này thì không có người hoài nghi qua, là một máu lai khi bước vào Slytherin thì ngươi vươn tay đầu tiên với Snape chính là Lucius. Sau đó, cũng là Lucius tiến cử hắn cho Voldemort được gã thưởng thức, và trở thành cao tầng trong tử thần thực tử. Nếu Lily không xảy ra chuyện thì có lẽ hắn sẽ kiên định mà trở thành tử thần thực tử, vẫn sẽ luôn đi theo chúa tể hắc ám, bởi vì trên người Chúa tể hắc ám có rất nhiều thứ khiến hắn sùng bái năng lực, sức mạnh, tính ngưỡng, vân vân...Sau đó thì Lily xảy ra chuyện, hắn mới một lần nữa nhìn lại lập trường của mình.

Giống như Dumbledore nói, có lẽ gã cường đại, có lực kêu gọi, nhưng gã lại không có tình yêu. Gã đem tất cả những người đi theo gã coi như một công cụ, hữu dụng thì lưu lại, không hữu dụng thì vứt bỏ như vứt giầy cũ, sát phạt quyết đoán không từ thủ đoạn, nhưng mà hắn còn tồn tại, không phải là kẻ hữu dụng, mà là một kẻ hữu dụng muốn chạy trốn khỏi gã.

Sau này, Voldemort liền chứng thực chuyện này. Dần dần gã biến thành kẽ tàn nhẫn, chuyên quyền, vì mục đích không từ thủ đoạn, gã gϊếŧ hại rất nhiều phù thủy máu lai, hay những người xuất thân từ Muggle. Buồn cười, chính bản thân gã cũng là một máu lai.

Lần này, Snape nhận lời đến trang viên Malfoy, là vì muốn cùng Lucius nói chuyện, về sự lựa chọn.....lập trường của Malfoy.

“Trước khi chúng ta nói chuyện, ta yêu cầu một chậu tưởng ký.” Snape mở miệng nói.

Lucius có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nói gì mà vung tay, một chậu tưởng ký bay về phía Snape.

Snape rút đũa phép lấy ra ký ức của mình. Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ dấu diếm sự thật về tương lai với Lucius. Việc hắn làm hiện tại là muốn cho đối phương nhìn thấy, về phần kết quả muốn lựa chọn thế đó là chuyện của đối phương.

Lucius mất gần nửa tiếng để xem xong ký ức 7 năm của Snape.

Lucius vẻ mặt khϊếp sợ mà bước ra khỏi chậu tưởng ký.

“Đó là sự thật?” giọng của y đang run rẫy.

Snape đến mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút.

“ Nếu ngươi hỏi việc sau này Draco bị đánh dấu hiệu hắc ám, còn bị người kia sai đi gϊếŧ Dumbledore thì đó là sự thật.”

“Này rất....” Lucius vừa cầm ly hồng trà lên thật nhanh liền để xuống.

“Thật là đáng sợ.”

Gia tộc Malfoy suy sụp, bản thân mình bị bắt vào Azkaban, Draco thiếu chút nữa liền thành kẻ gϊếŧ người ở tuổi 17, Chúa tể hắc ám bị điên tùy thời tùy chỗ đều trừng phạt cấp dưới bằng Crucio...lúc này sắc mặt Lucius cực kì khó coi.

Trong trí nhớ của Snape, Lucius là một người vui giận đều không thể hiện trên mặt, có thể nói đây là môn học mà từ nhỏ các Slytherin đều bắt buộc phải học, nhưng mà bây giờ, Lucius thất thố.

“Thật bất hạnh.” Ân thanh của Snape vẫn trầm thấp không chứa mội tia cảm xúc.

“ ‘Thực đáng sợ.’ Trong miệng ngươi 5 năm sau sẽ xảy ra, nếu chúng ta không làm gì cả.

“Ta nên làm thế nào?” Lucius cầm tách trà, cố khống chế âm thanh bất ổn của mình.

“Ta không muốn tiểu Long phải quỳ xuống hôn vạt áo choàng của người kia càng không muốn tiểu Long bị dấu hiệu hắc ám trở thành nô ɭệ.” Loại sự tình này mình y trải qua là đủ rồi.

Snape vừa lòng.

“Rất tốt, chúng ta có chung nhận thức, ta cũng không muốn phải chết một lần nữa.”

“Ngươi muốn ta gia nhập hộ Phượng Hoàng sao?"

Lucius là một người khôn khéo, ông thực nhanh đoán được lý do mà Snape nói cho ông hết thảy chuyện này.

Snape lắc đầu.

“Không cần thiết.”

“Vậy là...?”

Lucius nghi hoặc, ngoại trừ hộ Phượng Hoàng ông không biết có thế lực nào có thể đánh bại Chúa tể hắc ám.

“Ta không biết lúc sau Harry thế nào.” Giọng Snape mang theo chút hoài niệm.

“Hắn là một trường sinh linh giá sống, có thể lúc đối mặt với Voldemort em ấy đã uống độc dược tự sát. Lọ độc dược kia không phải là thuốc độc, mà là môi giới để quay về quá khứ, về phần lúc nào trở về, phải xem em ấy trước khi chết nghĩ đến cái gì, cho nên rất có thể không lâu sau, Harry kia sẽ trở về.”

“Harry?”

Lucius chú ý đến Snape gọi một cái không bình thường xưng hô. Tại trong ký ức của hắn, rõ ràng hai người là kẻ địch của nhau gần 7 năm.

“Đó không phải là trọng điểm.” Âm thanh Snape vặn vẹo mà cường điệu điều này.

“Trọng điểm là Chúa tể hắc ám có bao nhiêu trường sinh linh giá, đặt ở chỗ nào chỉ có em ấy biết rõ nhất, ta không cần ngươi vì hội Phượng Hoàng mà phục vụ, chỉ cần năm nay sau khi tiêu diệt Quirrell, chờ Harry trở về, chúng ta yên lặng mà giải quyết hết đám trường sinh linh giá đó, sau đó giống như hiện tại, giả vờ như không biết chuyện gì đã xảy ra.”

Nếu có thể, thì đây là phương pháp giải quyết tốt nhất .

Snape vẫn là giáo sư Hogwarts, không cần đi làm gián điệp hai mang nguy hiểm, gia tộc Malfoy sẽ không suy sụp, Harry cũng sẽ không bị vây trong tâm điểm của chiến tranh, sẽ không có nhiều người phải chết như vậy...

Lucius gật đầu, đứng dậy, đi đến giá sách lấy ra một quyển nhật ký không có gì thu hút nằm giữa đám sách ném nó cho Snape.

Snape nhận lấy, rồi bỏ vào túi không gian của mình.

Hai vị đại nhân đạt chung nhận thức, thì cũng đã đến giờ cơm trưa.

Thời điểm Lucius cùng Snape tiến vào phòng của Draco, thì Draco với Harry đang chơi cờ phù thủy.

Quân kỵ sỹ trên tay Harry kêu to.

“ Người bị ngốc sao, ta không nên đi bên đó! Để ta đi qua bên này.”

Harry đỡ trán, lúc đối mặt với Voldemort cậu cũng không đau đầu như vậy. Cái này phá cờ làm cậu không biết phải làm thế nào.

Tiếng bước chân của hai vị đại nhân đến như là tiếng trời, Harry lập tức đứng lên, hướng về Snape mà phác qua.

Nhìn thấy một màn này, Lucius trêu tức mà liếc bạn tốt một cái. Đáp lại ông chính là đường nhìn có thể đông chết người của viện trưởng Slytherin.

Nhưng mà khi tay Snape chạm vào Harry, Lucius cảm thấy tất cả lạnh lẽo đều biến mất. Snape vỗ nhẹ lưng Cứu thế chủ, ôn hòa nói:.

“ Nên ăn cơm.”

“Vâng.” Harry thực nghe lời mà cùng người lớn xuống lầu.

Còn lại một mình Draco nhìn bàn cờ mà oán niệm:.

“Thấy sắp thua cờ liền bỏ chạy, quá đáng. Cha đỡ đầu với ba ba cũng thiệt là, vì cái gì cố tình gọi tụi mình ăn cơm ngay lúc này chứ.”

Draco vỗ tay một cái, gọi gia tinh đến dọn dẹp phòng, chính mình cũng ngoan ngoãn mà xuống lầu.

Cơm trưa thực phong phú, là Narcissa cố ý bảo gia tinh chuẩn bị.

Thịt bò tươi ngon, xứng với rượu vang đỏ tốt nhất của trang viên Malfoy, hơn nữa còn có nữ chủ nhân tự mình xuống bếp làm điểm tâm ngọt, Harry ăn đến cực kỳ vui vẻ.

Harry ăn đến thỏa mãn mà híp mắt, làm dẫn phát tình thương của mẹ trong Narcissa, cô không khỏi mỉm cười hỏi.

“Ăn ngon sao Harry?”

“Ân!” Harry không chút do dự mà cho cô một cái tươi cười thật to, liều mạng mà gật đầu.

Harry thực đáng yêu, Draco cũng vậy, nhưng hai đứa có điểm đáng yêu riêng, Harry hồn nhiên, sáng sủa giống như nắng ngày xuân, Draco đáng yêu ở chỗ hiểu chuyện, nghe lời, thích sắm vai người lớn đôi khi lộ ra một chút trẻ con.

Ý cười trên mặt Narcissa càng sâu.

“ Vậy sau này thường xuyên đến đây chơi được không?”

“Có thể sao?”

Harry mở to mắt nhìn Narcissa thoạt nhìn thực điềm đạm đáng yêu.

Mà trên thực tế cậu cũng nghĩ vậy, nếu sau này thường xuyên lại đây, lấy được nhật ký của Tom Riddle là việc không khó.

Snape nhìn biểu tình như vậy của Harry nhịn không được phun tào ở trong lòng. Cái tiểu cự quái mắt xanh này không biết dùng ánh mắt đó mà lừa gạt bao nhiêu tình thương mẹ của nữ nhân, nhớ năm đó phu nhân Weasley cũng như vậy!

“Tất nhiên rồi!” Narcissa liếc liếc con trai đang ăn bánh Pudding một cái.

“ Draco cũng muốn nhìn thấy Harry mà phải không?”

“Ân!” Draco buông bánh Pudding xuống, vẻ mặt chân thành tha thiết mà nhìn Harry.

Harry nhịn không được thở dài trong lòng, trên mặt lại là cảm kích.

“Cảm ơn dì Narcissa.”

Snape ở trong lòng hung hăng mà khinh bỉ cái tiểu quỷ này.

Ăn xong cơm trưa, hai người liền trở về trường học, khi thông qua lò sưởi trở về tới trường học Harry liền nghĩ. Cuối cùng cũng về, cậu cười đến mức cứng cả mặt.

Cậu mà sớm biết lão dơi già đã lấy được cuốn nhật ký rồi thì sẽ không cần phải cười đến vất vả như vậy!