Chương 2: Súp rau

"Đương nhiên." Như sợ hắn hối hận, Harry nhanh chóng đồng ý, nhanh đến mức Snape chỉ kịp lóe lên trong mắt một tia tiếc nuối. Snape “Hừ” một tiếng, sau đó xoay người đi vào thư phòng tra cứu tin tức, Harry nhìn hắn đóng sầm cửa lại, nhún vai đi vào phòng chứa đồ. Kho chứa đồ ở trên gác mái, trống rỗng, chỉ có vài thùng rượu do tinh linh làm ra trong góc, rượu bay hơi khiến một mùi thơm ngọt ngào bay khắp không gian. Vì đã lâu không có người đến đây nên bụi bặm bám đầy, Harry phải “Úm ba lá chà rửa” mấy lần, sàn gỗ mới lộ ra màu sắc thật sự. Harry thản nhiên biến chiếc xô rỗng thành một chiếc giường nhỏ rồi bước xuống cầu thang vào bếp.

Harry nhìn quanh phòng bếp, có chút không nói nên lời, bên trong có rất nhiều nồi, chảo và các dụng cụ nhà bếp khác, cũng như dao, nĩa và các bộ đồ ăn khác, nhưng lại không có nguyên liệu. Harry tìm kiếm rất lâu mới tìm thấy vài quả trứng và một gói bánh mì trong tủ. Cậu không khỏi thở dài, tuy đã biết từ lâu rằng Severus luôn thay thế ba bữa bằng cà phê đen và sẽ không ăn không ngủ khi bận rộn, nhưng khi thực sự nhìn thấy, cậu vẫn cảm thấy tim mình hơi nhói..

"Kreacher!" Lão gia tinh lập tức xuất hiện ở trong phòng bếp đơn sơ: "Tiểu chủ nhân triệu hồi Kreacher. Tiểu chủ nhân muốn Kreacher làm cái gì?"

“Đi mua một ít rau củ, chỉ cần mua theo danh sách này!" Harry nhanh chóng biến ra giấy và một cây bút, rồi lập một danh sách dài, bao gồm ngô, cà rốt, nấm, cà chua, hành tây, cũng như cánh gà, bơ và muối. Kreacher cầm lấy danh sách và biến mắt cùng với một tiếng "pop"..

Harry dùng “Aguamenti" để lau chùi dụng cụ nhà bếp và rửa hết rau củ. Chỉ huy dao nhà bếp gọt vỏ và thái hạt lựu cà rốt, thái hạt lựu nấm và hành tây rồi cắt cà chua thành khối vuông, hạt ngô sẽ tự động nhảy ra khỏi lõi và rơi vào bát. Cho một miếng bơ nhỏ vào nồi và đợi cho bơ tan chảy từ từ và biển thành chất lỏng màu vàng nhạt có bọt nhỏ. Sau đó, hành tây được đổ vào, Harry cẩn thận dùng thìa khuấy đều cho đến khi mềm và tỏa mùi thơm, sau đó cậu cho cà rốt vào, súp màu vàng nhạt chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ, sau đó cẩn thận cho cà chua vào. Khuấy đều cho đến khi cà chua mềm thành sốt thì cho nước luộc gà đã sơ chế vào, thêm lá húng khô để tăng mùi thơm, tăng lửa và đun sôi.

Harry nhìn nguyên liệu trong nồi đang sôi sùng sục với nụ cười vô thức trên môi. Cậu nhẹ nhàng cho bắp và nấm vào, vẫy đũa thần để ngọn lửa nhỏ dần, đợi một lúc rồi cho thêm một thìa đường nhỏ nữa. Nguyên liệu đang sôi sùng sục trong nồi, Harry không khỏi lặng lẽ ngâm nga một bài hát. Tâm trạng của cậu hoàn toàn khác với lúc nấu ăn ở nhà Dursley, lúc này trong lòng cậu tràn ngập sự dịu dàng khi nhìn nguyên liệu trong nồi tỏa ra mùi thơm. Tất cả nguyên liệu đều mềm, Harry cuối cùng cho thêm muối vào, nhưng cậu cảm thấy chưa đủ thơm nên thêm một miếng bơ nhỏ.

Sau khi tìm được hai cái bát nhỏ và rửa sạch, Harry chia súp rau thành hai cái bát và đặt sang một bên để nguội một lúc. Cậu cắt lát bánh mì một lần nữa, áo một lớp trứng lên trên, chiên nhanh vài miếng bánh mì trên chiếc chảo đã được làm sạch rồi đặt chúng lên hai đĩa. Chiếc bánh mì chiên vàng kết hợp với súp rau màu đỏ nhạt trông thật ngon miệng và sẽ làm tăng cảm giác thèm ăn lên rất nhiều.

Harry bưng cái đĩa đặt lên trên chiếc bàn nhỏ, mặt bàn rung chuyển dữ dội, Harry không khỏi rút đũa phép ra để tăng cường sức mạnh cho nó, chuẩn bị xong mọi thứ cũng đã là giờ ăn tối. Harry gõ cửa phòng làm việc: "Severus, tới giờ ăn tối rồi."

Cửa phòng tức giận mở ra: "Cậu tự nghĩ cách nấu bữa tối đi, đừng làm phiền ta....” Sau đó, hắn nhìn thấy có bữa tối phần hai người trong ánh sáng lờ mờ, rõ ràng là Harry đã chuẩn bị bữa tối, bao gồm cả phần của mình. Cơn tức giận vì bị gián đoạn đã tan biến một cách khó hiểu, giống như một quả bóng bay bị xì. Snape mím môi, uy nghiêm bước ra khỏi phòng làm việc, ngồi vào bàn ăn xong bữa tối mà không nói một lời.

Bánh mì giòn thơm, thoang thoảng mùi sữa, ăn kèm với súp rau củ, hương vị thơm ngon truyền từ đầu lưỡi đến dạ dày, nước súp ấm áp xoa dịu cái bụng đang kêu gào vì đói của hắn, và Snape cảm thấy thoải mái tới mức gần như thở dài. Harry lặng lẽ ngồi đối diện với hắn, ăn phần của mình. Ánh sáng tỏa ra một viền vàng trên mái tóc đen của cậu. Đột nhiên, Snape cảm thấy đây có thể gọi là một khung cảnh ấm áp quen thuộc, sau đó trong lòng hắn cười thầm, ai sẽ ở nhà nấu ăn cho hắn, cùng hắn ăn cơm trong 40 năm nghèo khó buồn chán trước đó? ?