Chương 1: Súp rau

Cocker Worth là một thị trấn nhỏ ở vùng Midlands nước Anh, những ngôi nhà gạch dọc các con phố trong thị trấn đều được xây dựng dọc theo cùng một con dốc. Một con sông bẩn thỉu đầy rác thải chảy qua thị trấn, dòng sông quanh co, hai bên cỏ dại và rác thải chất đống, trong thị trấn còn có một nhà máy bỏ hoang với ống khói lớn. Sương mù bay lơ lửng và bao trùm thị trấn nhỏ này, khiến nó trở nên vô cùng hoang tàn. Cách đó không xa một dãy nhà tên là "Spinner"s End by a river", là nơi ở của công nhân cấp dưới trong một khu công nghiệp, những người vô gia cư thất nghiệp thường lui tới đây.

Lúc này đã là buổi chiều, trong hẻm Spider’s End cực kỳ yên tĩnh, trên đường không có một bóng người. Với một tiếng “pop” nhẹ nhàng, một bóng người từ trong không khí xuất hiện trên đường phố, mặc áo thun bình thường và quần jean, đôi mắt đeo kính kim loại, mái tóc đen bù xù. Cậu đứng đó, nhìn xung quanh, như để xác định phương hướng, xung quanh cậu là những dãy nhà gạch đổ nát, của số các ngôi nhà bám đầy bụi bẩn, vô hồn, rồi cậu đi thẳng qua những cửa sổ đã được đóng kín, đến ngôi nhà cuối cùng và gõ cửa. Cậu thản nhiên đứng tựa vào khung cửa, lặng lẽ chờ đợi, mùi nước thải bị gió chiều thổi bay, dường như cậu cũng không để ý. Mấy phút sau, phía sau cánh cửa cuối cùng cũng có tiếng động, cửa mở ra một khe hở, một người đàn ông nhìn hắn, mái tóc đen dài vén lên hai bên như một tấm rèm, ở giữa là một khuôn mặt màu vàng xám, và một đôi mắt đen.

“Chào Severus, đã lâu không gặp!" Đối mặt với khuôn mặt đen tối, thanh niên mỉm cười chào như thể không để ý.

Nhìn thấy là cậu, sắc mặt Snape càng thêm u ám, không chịu cho cậu vào. Hắn gần như thô lỗ đứng ở cửa, ra lệnh trục xuất: "Ta tin rằng Hẻm Xéo rất hoan nghênh vị cứu tinh đã từ chuyến du hành trở về. Chúng ta vẫn chưa thân thiết đến mức cậu có thể gọi ta bằng tên thánh đâu.” Sau đó đóng cửa lại.

Harry nhanh chóng nhét mình vào khe cửa: "Severus, linh hồn của em hình như có vấn đề gì đó." Cậu dùng đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, đến mức sắc mặt hắn cứng đờ, hắn di chuyển ánh mắt.

Snape rút đũa phép ra và ném hàng tá bùa chú vào Harry, ánh sáng đủ màu sắc lóe lên khiến hắn cau mày dữ dội - linh hồn cậu bị tổn thương và trở nên tàn khuyết.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Harry nhìn chằm chằm với đôi mắt xanh vô tội: "Em nghĩ Lời nguyền chết chóc của Voldemort đã gây ra một số tổn thương cho linh hồn của em. Sau khi tốt nghiệp, em đã đến gặp rất nhiều bác sĩ trị liệu và họ đều nói rằng họ không thể làm gì được. Severus, ngài là Bậc thầy Độc dược giỏi nhất mà em biết"

Vẻ mặt của Snape lúc đó giống như vừa ăn phải thứ gì đó không tốt, Harry tưởng rằng hắn ta sắp phun nọc độc vào mình, nhưng thật bất ngờ, hắn ta chỉ trở lại với vẻ mặt vô cảm và gật đầu bảo Harry hãy chờ đợi. Hắn quay người về phía tầng hầm, biến mất qua cánh cửa, Harry đứng trong phòng khách nhìn lại, màu xanh trong mắt cậu như ngọc lục bảo thấm đẫm mực. Ngay sau đó, Severus quay lại, đưa một chai pha lê nhỏ cho Harry và ra hiệu cho cậu uống.

“Ổn định linh hồn?” Harry nhìn vào cái chai trong tay. Cái chai trong suốt chứa khoảng hai phần ba chất lỏng. Chất lỏng có màu vàng với những đốm sáng mờ ảo, khi lắc nhẹ nó trông có vẻ sền sệt.

Snape xác nhận bằng giọng mũi, và Harry uống hết chỉ trong một ngụm. Một vị đắng xuyên qua cổ họng nhưng cũng không hề khó chịu, một dòng nước ấm lan tỏa khắp tứ chỉ, gánh nặng đè nặng trong tâm hồn cậu dường như nhẹ đi, nhưng cũng chỉ là dường như.

Snape cau mày trước kết quả bài kiểm tra mới, không có gì thay đổi. Dược ổn định linh hồn cái tiến của hắn thậm chí có thể xoa dịu linh hồn rách nát của Chúa tể Hắc ám trong chốc lát, nhưng nó không có tác dụng gì với linh hồn của Harry, chỉ thiếu đi một chút, hắn chỉ đứng đó trầm tư.

Harry ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ kỹ và mềm mại với vẻ quen thuộc, chăm chú nhìn hắn, như thể người trước mặt sẽ biến mất nếu cậu nhìn đi chỗ khác dù chỉ một chút.

“Khai giảng sẽ bắt đầu sau một tháng nữa, Severus," Harry tiếp tục mỉm cười và cắt ngang sự trầm ngâm của Snape, "Em có thể ở lại chỗ của ngài được không? Sẽ thuận tiện cho chúng ta nghiên cứu.”

Harry cho rằng hắn sẽ kháng nghị kịch liệt, trào phúng cậu bằng những ngôn ngữ phong phú, nhưng, "Nếu cậu bằng lòng sống trong phòng chứa đồ.”