Chương 8

"Cậu...cậu đừng tới đây..."

Tiêu Chiến sắc mặt tái nhợt, theo hắn lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào vách tường, anh không thể lùi lại được nữa.

Vương Nhất Bác cười khẩy một tiếng, lấn người về phía trước, đem Tiêu Chiến một mực vây ở trước mặt, buộc anh phải nhìn hắn, lời kế tiếp ngay lập tức kết án tử hình:

"Hài tử cũng dám có, còn sợ tôi?"

Bị... phát hiện rồi...?

Tiêu Chiến như bị mất hết sức lực toàn thân, nhận mệnh nhắm mắt lại. Đầu tiên trong đầu là gào thét qua vô số khả năng và rồi ngay sau đó là một mảnh trống không.

Bí mật được bảo vệ mỗi ngày mỗi tháng mỗi đêm đột nhiên bị công bố trần trụi với thế giới, anh chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng.

Phải làm gì đây...

Hơi thở của Vương Nhất Bác lởn vởn xung quanh, giống như là cơn sóng thần cuộn tới, kín kẽ mà bao trùm lấy anh.

Tiêu Chiến dán chặt vào tường, chân như nhũn ra, thân thể không còn khí lực chèo chống, không ngừng dọc theo mặt tường trượt xuống, lập tức liền bị một đôi tay thô bạo nâng eo hung ác mà nhấc lên.

"Anh muốn nam nhân như vậy sao?"

Vương Nhất Bác là hưng sư vấn tội*, cắn răng, từng chữ, từng bước đi tới, càng nói càng hung ác, như thể một giây sau sẽ hủy anh đi mà nuốt vào bụng:

(*) 兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội của đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ.

"Chúng ta còn chưa ly hôn đâu, Tiêu Chiến."

Bộ dạng này của Vương Nhất Bác thật khủng bố.

Tiêu Chiến còn chưa tỉnh táo lại, lại vô lực phản kháng, trơ mắt nhìn quần áo của mình từng cái một bị lột ra, rơi xuống sàn nhà.

Làn da bại lộ trong không khí buốt lạnh, anh co người lại. Chỉ lặp lại một cách vô ý thức, tranh cãi cho chính mình:

"Không phải... không phải đâu..."

Ánh trăng từ cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu xuống một nửa thân thể anh, lộ ra là một vẻ đẹp cấm dục.

Hầu kết Vương Nhất Bác giật giật, đôi mắt trở nên tối lại.

Tiêu Chiến bị lột từng cái lấy tay đè lại nhưng một đôi tay thon dài luồn vào eo anh, nguy hiểm hướng xuống dưới mà vuốt ve. Mãi cho đến khi phía sau lưng bị một vật thể lạ vừa nóng vừa cứng cọ sát vào, cuối cùng anh mới ý thức mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.

"Không được...!"

Đường cong cơ bụng dính sát phía sau càng lộ ra rõ ràng, thoáng khiên động, gợi cảm làm cho người khác hốt hoảng. Anh không dám cẩn thận cảm thụ, chỉ có thể liều mạng lắc đầu cự tuyệt.

Tìиɧ ɖu͙©, tình yêu đối với thân thể đang mang thai có tổn thương rất lớn, nam tử đã khó mang thai, huống chi bộ dạng bây giờ của Vương Nhất Bác cơ bản không hề có một chút dịu dàng ở bên cạnh.

Đúng là một thằng điên.

"Anh chán ghét tôi như vậy."

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt vạn phần căng cứng của anh, giận quá mà cười, cắn vành tai của anh nói:

"Cho nam nhân khác thượng, tôi thì không thể chạm vào sao?"

Hắn không do dự mà đi lên. Sự đè nén của sao Hỏa vẫn chuyển động ngày đêm. Đốt cháy chỉ còn thiếu bước cuối cùng

"Không được... đứa bé..."

Tiêu Chiến thật sự bị hành vi của hắn dọa cho sợ hãi, cảm giác chỗ riêng tư sắp bị xâm phạm khiến anh rơi vào nỗi hoảng loạn sâu sắc. Trong nháy mắt tuyến lệ mất khống chế, nước mắt lăn dài trên gò má.

Thế mà khóc sao?!

Vương Nhất Bác choáng váng giật mình, động tác bỗng nhiên dừng lại.

Hắn chưa từng thấy Tiêu Chiến khóc.

Tận mắt nhìn thấy hắn mới biết được rằng hóa ra mặt trời cũng sẽ bị che lấp bởi những cơn mưa. Anh ấy đâu chỉ biết mỗi cười.

Có phải là bắt nạt người ta đến quá đáng quá rồi không...

Hiếm khi có chút mềm lòng, Vương Nhất Bác bình tĩnh một chút, ôn tồn vỗ về nói:

"Không đi vào, tôi không đi vào."

[Vương Nhất Bác anh là người sao?]

Tiêu Chiến lại ngăn không được, trong lòng ủy khuất lâu dài cùng u ám vỡ òa, khóc đến thở không ra hơi, mặt mũi tràn đầy toàn là nước mắt.

Thật là mất mặt a.

Hiện tại nghĩ đến việc trước mặt Vương Nhất Bác mất mặt như vậy, anh thậm chí càng khó chịu hơn.

Vương Nhất Bác miễn cưỡng ngăn xao động lại. Ánh mắt dán chặt vào cái cổ mềm mại, nói sau tai anh. Dường như muốn nhìn anh rõ hơn.

"Đứa bé này không cần nữa."

Hắn gục đầu vào cổ Tiêu Chiến mà thì thầm:

"Đứa bé này không cần nữa. Chúng ta tái sinh đứa khác có được không?

Tái sinh một đứa khác...

Dưới sự tra tấn kết hợp cùng các phản ứng cơ thể nhạy cảm và suy nhược tinh thần khi mang thai, Tiêu chiến rốt cuộc sụp đổ, gầm lên:

"Vương Nhất Bác! Mẹ kiếp đứa bé này chính là con của cậu! Nhanh chóng cút từ trên người lão tử xuống"

Của hắn.

Vương Nhất Bác nghe được tin khiến hắn khϊếp sợ nhất trong cuộc đời này

"Anh nói rõ ràng."

Hắn di chuyển đối diện với Tiêu Chiến, trong mắt sâu nặng giống như sương mù không tan, một cước thẳng tắp đánh trúng nội tâm hắn.

"Cái gì của tôi?"

Tiêu Chiến mặt trốn vào trong bóng tối, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, vô thức nở một nụ cười:

"Lần tiệc rượu kia, người mà cậu thượng, chính là tôi."

Nhưng Vương Nhất Bác thấy không rõ nét mặt của anh.

Thì ra là như vậy.

Tất cả những điều bất thường trong những ngày này đều có câu trả lời. Hắn không thể từng bước một giải khai câu đố. Tiêu Chiến liền đưa cho hắn một tấm thẻ thông hành.

Nơi mềm mại nhất nội tâm bị nhẹ nhàng sờ đυ.ng, hắn biết có một sinh mệnh cùng hắn từ đây có mối quan hệ mật thiết, không cách nào chia cắt.

Vương Nhất Bác như trút được gánh nặng, từ phía sau lưng ôm lấy anh, cánh tay quấn lấy bụng của anh, siết chặt cái ôm này:

"Là của tôi. Tất cả đều là của tôi."

[ Chiến ca: Em nằm mơ đi. ]