Chương 7

Tiêu Chiến vẫn không biết anh sắp phải đối mặt với điều gì.

Lúc này tay và chân anh lạnh buốt, anh thu mình lại thành một nhúm ở ghế sau cố gắng vượt qua triệu chứng thai nghén đang giày vò mình.

Buồn nôn và buồn nôn là cảm giác không chút lưu tình ùa vào khắp cơ thể, anh cắn chặt răng, giống như một con cá thiếu nước, dùng sức hít vào thở ra, miễn cưỡng kiềm chế cơn đau thống khổ. Cảm giác suy yếu từng tấc từng tấc thổi qua thân thể của anh, thâm nhập vào cốt tủy.

Tiêu Chiến hung hăng rùng mình một cái.

"Tiểu La."

Anh thoáng ngồi thẳng, vô cùng bình tĩnh nói:

"Tôi muốn xuống xe."

Lái xe có chút quay đầu lại, nhìn anh một cái, rồi dừng xe bên ven đường.

"Tiêu lão sư, ngài cẩn thận."

Lái xe rất thông minh, hắn không hề nhiều lời.

Tiêu Chiến không mục đích mà ngồi xổm trên đường, ánh mắt trống rỗng nhìn bốn phía người đến người đi, để có thể phân tán sự sự khó chịu bám trên người.

Nếu minh tinh không có công việc, thì liền cái gì cũng không có. Chỉ có một vài người biết về việc anh mang thai. Dưới sự lưu thông liên tục của người đại diện và công ty, về cơ bản anh đang ở trong tình trạng tuyết tàng.

Ngành giải trí tốc độ đổi mới rất nhanh, để có thể được khán giả nhớ tới càng ngày càng ít, khi tất cả mọi người liều mạng bước về phía trước, anh lại tụt ở phía sau chậm rãi ung dung mà dạo bước.

Sự nghiệp đang xuống dốc.

Anh lắc đầu tự giễu.

Nhưng không hối hận.

Tiêu Chiến đã từng nghĩ rằng trong cuộc đời này anh sẽ không bao giờ có con.

— — đồng tính luyến ái, cũng kèm thêm nỗi sợ hôn nhân nghiêm trọng.

Nhưng ông trời đến cùng vẫn là nhân từ với anh, ban cho anh món quà này, dù là đến từ một lần tai nạn ngoài ý muốn.

Vì vậy anh không hối hận.

Còn bây giờ quyền quyết định lớn nhất phụ thuộc vào Vương Nhất Bác. Anh không dám mạo hiểm vào canh bạc này, cũng không dám cược Vương Nhất Bác có thích hay không, muốn hay không muốn đứa bé này.

Nếu như bị Vương Nhất Bác biết được, bắt anh bỏ đứa bé này đi thì phải làm sao bây giờ?

Anh không học được cái cách "được ăn cả ngã về không" này, chỉ có thể cao chạy xa bay.

Chờ đến lúc anh trở về biệt thự, trời đã tối đen. Ngôi nhà yên tĩnh hoàn toàn không bình thường, mấy ngọn đèn treo lại hết sức sáng sủa.

Tiêu Chiến đổi dép lê vào cửa, điều chỉnh tâm trạng một chút, muốn chào mẹ Vương như thường lệ, lời nói đã đi đến miệng nhưng lại dừng lại không thốt ra được mà chuyển sang một hướng khác.

Thứ anh nhìn thấy là Vương Nhất Bác và một nam nhân khác đang âu yếm...hôn nhau ?

Nghe được động tĩnh bên này của anh, cả hai người liền quay đầu lại nhìn.

Nam nhân rúc vào cánh tay Vương Nhất Bác tướng mạo diễm lệ, mặt mày ẩn tình, (làm sao mà so được với Tiêu mỹ nhân, xía) bị chính chủ bắt gian tại trận cũng không có một chút nào hốt hoảng, điềm đạm đáng thương mà trốn về sau, nhỏ giọng gọi một câu:

"Tiêu lão sư..."

"Cậu!? "

Tiêu chiến trừng mắt nhìn, vạn phần ngạc nhiên. Đây không phải là người vào thời điểm đó đã từng leo lên giường Vương Nhất Bác sao. Minh tinh tuyến 18 đáng lẽ đã bị phong sát hoàn toàn trong giới giải trí???

Đến cuối cùng là năng lực làm việc của cậu ta không tốt hay là bị người khác phát hiện ra vậy.

Ánh mắt anh nhìn sang bên cạnh, Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm, sắc mặt vô cùng kém, sát khí nặng nề, nhưng lại không có lấy một cảm giác hổ thẹn.

Xong, đây thực sự là người tình bí mật của Vương Nhất Bác lúc đó...

Tiêu chiến trong lòng giằng co một hồi.

Sau một lúc im lặng, anh bình tĩnh đi đến chỗ hai người gật gật đầu, đi về phòng ngủ.

Hôm nay anh thật sự rất mệt mỏi, không có tâm trạng cùng bọn họ dây dưa.

"Có thể. Cút đi ."

Nhìn Tiêu Chiến đóng cửa phòng lại, Vương Nhất Bác mặt mày không chút thay đổi nói.

Nụ cười trên mặt Tô Cửu bỗng nhiên cứng đờ.

Hắn tưởng rằng vận may của hắn thật sự quá tốt. Xuất thân hào môn. Sau khi kí kết hợp đồng với công ty lại muốn đi đường tắt. Đem ông chủ chơi đùa trong lòng bàn tay. Kết quả suýt chút nữa là bị phong sát.

Nhưng ngay hôm nay, vào buổi tối khi hắn vẫn còn chật vật đi đến quán bar, một cuộc điện thoại lạ gọi đến, đối diện là thanh âm bình sinh hiếm thấy êm tai, câu nói đầu tiên liền hỏi:

"Người hạ dược tôi chính là cậu?"

Tô Cửu không ngốc, dù là về sau không biết xảy ra chuyện gì, hắn cũng muốn tóm chặt lấy cơ hội này để trèo lên.

Nhưng bây giờ, hắn thế mà bị Vương Nhất Bác đá lăn!?

"Đừng để tôi nói lần thứ hai."

Vương Nhất Bác lộ ra vẻ cực kỳ không có kiên nhẫn, trong lòng vô cùng khó chịu.

Dự án cùng Trương tổng một mực cũng chưa bàn đến. Lại đúng lúc hôm nay nghe được tin con trai của ông ấy vừa ra đời. Liền thuận nước đẩy thuyền tặng một cái nhân tình, tự mình đến chúc mừng. Ai mà ngờ được ở bệnh viện lại gặp được một vở kịch hay như vậy.

Đối tác hiệp ước của hắn vốn là nên ngoan ngoãn ở nhà, thế mà lại lặng lẽ xuất hiện tại khoa sản.

Cho nên nói là mang... mang thai......?

Vương Nhất Bác cảm giác đỉnh đầu của mình đã lục đủ phi ngựa.

Chẳng trách vẫn luôn muốn ly hôn. Thì ra là muốn cùng người tình ở bên ngoài cao chạy xa bay.

Tiêu Chiến anh quả nhiên giỏi mà.

Hắn không thể nói rằng tại sao lại tức giận như vậy, hình như là sự chiếm hữu tư nhân ba năm qua đột nhiên bị người khác cướp đi, lại giống như là nhìn không quen Tiêu Chiến rũ bỏ đi cái hào quang của Vương gia

Tóm lại là rất khó chịu.

Trong cơn tức giận đi điều tra người bò lên trên giường hắn. Giờ đây rõ ràng là đã tìm thấy rồi. Người so với trí tưởng tượng thật sự là kém quá nhiều.

Thời điểm môi chạm môi với người kia hoàn toàn không có một xúc cảm gì — — thậm chí làm cho hắn có cảm giác buồn nôn.

Lẽ nào là vì tác dụng của thuốc?

Áp suất không khí xung quanh Vương Nhất Bác như giảm xuống, đỉnh đầu toàn mây đen, đẩy cửa phòng ngủ bước vào.

Gian phòng bên trong rất yên tĩnh.

Đèn chưa mở, Tiêu Chiến vẫn như cũ đem mình co lại thành một nhúm nhỏ, cuộn người lại đầu giường, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi bị đánh thức, anh cuống quít rời khỏi giường, chân tay luống cuống đứng tại chỗ, trừng to mắt, khó chịu nhìn Vương Nhất Bác:

"Vào đây làm gì...mẹ đâu?"

"Tiêu Chiến. Mọi người đã bị tôi đuổi đi rồi."

Trong mắt Vương Nhất Bác nổi lên một trận phong bạo, mỗi một từ phun ra liền tiến về phía trước một bước, thanh âm trầm thấp:

"Hiện tại, nơi này, chỉ có, hai chúng ta."

-------------------------------------------------

[ Tiếp theo mời thưởng thức màn biểu diễn của Wang EB: màn đội mũ xanh lẫn nhau. ]

*ý là cắm sừng lẫn nhau á*

= Liên quan tới nụ hôn này =

Hắn không có bất cứ cử chỉ phục vụ nào, kiểu hôn này được đơn phương thêm vào, cảm xúc chỉ có thể ở mức độ chuyển động đơn giản -------- hành động không có ý nghĩa gì đặc biệt, bình thường hơn chỉ là lướt qua.

Các vị không cần quá khó tính.