Chương 20

[ Hôm nay thổi bạo lão bản nhà ta sao: …? ]

[ Hôm nay thổi bạo lão bản nhà ta sao: Tôi không phải. ]

[ Bạn cùng phòng của tôi là thần tiên tỷ tỷ: Không phải anti fan vậy anh có thể có chút tự giác của một fan couple không? Mặc dù tôi nguyên lai cũng là một con tôm nhỏ, nhưng là, hiện tại, không phải cả hai tôi đều rất yêu thích sao! Fan couple không thể lệch cái mông a!! ]

[ Hôm nay cũng thổi bạo lão bản nhà ta sao: Tiểu cô nương này cũng thật chẳng ra làm sao, không hiểu thấu lại đi mắng chửi người khác. Tôi thích Chiến ca a, ai nói tôi không thích …? ]

Chính là lúc có thời gian nghỉ ngơi, tiểu Trần rót cho mình một tách latte trong quầy đồ uống, dựa người vào cạnh bàn, trả lời tin tức trên diễn đàn bằng tay trái, bị vị muội muội lạ lẫm này giảng đạo lí nửa điểm nghe cũng không lọt tai:

[ Tôi còn có ảnh kí tên của anh ấy, người thật cũng đã gặp qua nhá ]

Trước đó mỗi ngày đều nhìn thấy. Hắn ở trong lòng yên lặng bổ sung.

[ Tôi cũng đã gặp qua, còn gì tầm thường hơn thì kể nốt ra coi ]

Tần tiểu thư kế thừa tính tình không chịu thua của ông anh họ, không nhượng bộ chút nào.

Anh ấy còn là chị dâu tôi đấy, anh có thể so với tôi sao?

[ Tôi nói cho anh biết, Chiến ca đặc biệt đặc biệt tốt, so với Vương Nhất Bác còn tốt hơn nhiều, Vương Nhất Bác đặc biệt ngốc… tóm lại hãy chú ý anh ấy đi, nghe rõ chưa! ]

Nói xong cũng offline. Làm fan hâm mộ thâm niên, lại là giáo huấn người mới một ngày, nàng mệt mỏi quá.

Tần Nguyệt vừa mới cùng bạn trai chia tay, ý định ban đầu là đến nhà anh họ giải sầu, sau đó làm cô họ của Bảo Bảo chưa xuất sinh, quan tâm một chút thân thể của Tiêu ba ba.

Sau khi đợi Tân Nguyệt hôn thiên hắc địa ngủ một ngày, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác quyết định ba người cùng ra ngoài ăn bữa cơm, vì nàng bày tiệc mời khách.

"Tiểu Nguyệt thích ăn gì? Anh đi đặt chỗ."

Tần Nguyệt còn trên lầu trang điểm, hai người ở phòng khách chờ. Tiêu Chiến ngồi ở trên ghế sofa hỏi.

"Tùy tiện. Tần Nguyệt rất cẩu thả, không kén ăn."

"Được. Vậy chúng ta liền tới quán lẩu!"

Không đợi Vương Nhất Bác kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã quyết định đặt chỗ. Anh mặt không đỏ tim không đập: "Đại long khảm. Đây chính là đặc sản nhà anh a, hẳn là mời em ấy nếm thử."

"Ồ, anh xác định không phải mình muốn ăn sao?" Vương Nhất Bác một câu chọc thủng: "Ăn súp nấm, cái khác anh nghĩ cùng đừng nghĩ."

Tiêu Chiến lập tức mà ỉu xìu, rũ cụp đầu: "Này, cái này là không muốn mạng người rồi?! Anh bao lâu rồi không được ăn ớt! Vương Nhất Bác em thật là gia trưởng ác độc…"

Thuận thế đem gối ôm hình bắp rang bơ trên ghế sofa ném về chỗ hắn.

Quả ớt nhỏ tính tình hung lên, cản không nổi đỡ cũng không xong.

Đáng tiếc Vương tổng không phải là người ở nhà dễ dàng đi theo con đường nam giới ấm áp, bất vi sở động. Thân thể nhoáng một cái, chuẩn xác mà bắt lấy cái gối ôm, dự định phản kích.

"Ài, hai người đang làm gì vậy?"

Tần Nguyệt xuống tới, nhìn thấy hai người, kỳ quái nói.

Tiêu Chiến một giây biến đoan trang, phất phất tay cười nói:

"Anh cùng anh họ em rèn luyện thân thể đó, tích cực hoat động sức khỏe cho thai nhi sẽ tốt hơn."

Tiểu nha đầu rất tán thành gật đầu, nhớ tới một chuyện hết sức quan trọng.

"Anh họ, hỏi anh một vấn đề."

Nàng mở một bức ảnh trên điện thoại di động ra — — chính xác là tấm ảnh trong loạt ảnh mà trạm tỷ đăng trên diễn đàn.

"Vị tiểu soái ca đi phía trước hai người là ai vậy." Cười hì hì nói: "Em cảm thấy rất đẹp trai a, giới thiệu cho em đi!!"

"Trợ lý của anh. Tiểu Trần." Vương Nhất Bác liếc qua: "Chụp lúc nào?"

"Oa, bụng của anh đã rõ như vậy rồi sao!" Tiêu Chiến tiến lên trước vây xem, bị chụp ảnh giật nảy mình: "Phải làm sao đây, muốn biến dạng …"

"Sẽ không xấu đâu." Vương Nhất Bác lời thề son sắt mà nói: "Dù sao vốn là dáng dấp rất bình thường. Mà anh không được ăn cay, ăn cay có mụn."

Tiêu Chiến suy nghĩ bây giờ đi lấy hộ khẩu đi ly hôn tỷ lệ có thành công không.

Trong sân tiếng còi "bíp bíp" truyền đến, Tần Nguyệt giơ tay lên, yếu ớt mà mở miệng: "Có vẻ như xe đến rồi, chúng ta sẽ... xuất phát chứ?"

Ăn uống mà không tích cực thì chính là sọ não có vấn đề.

Tiêu Chiến kiềm chế sát ý trong lòng, bưng bụng đi.

Thật trùng hợp, thế nào mà tiểu Trần tới đón. Hắn hạ cửa xe xuống, xông vào nhà lão bản mỉm cười nói: "Lý ca hôm nay đi đưa văn kiện, tôi vừa đúng lúc tan tầm, dứt khoát liền thay anh ấy đến đây."

A a a a a a a là soái ca kìa! ! Tần Nguyệt kích động, đi theo đằng sau anh họ thò đầu ra nhìn.

Nhìn đúng là một nam nhân thành thục.

Tần tiểu thư cảm thấy một tình yêu lãng mạn đang vẫy chào nàng.

"Mọi thứ ở nhà em vẫn ổn, LA trừ chất lượng nước cùng không khí hơi kém, cái khác đều OK. Dù sao qua nhiều năm như thế cũng quen thuộc. Quán cơm trưa Trung Quốc mọc lên như nấm, muốn ăn liền ra tiệm ăn, hắc hắc."

Tần Nguyệt nói về các vấn đề của gia đình mình, trên bàn ăn mười phần thận trọng mà toàn chọn thức ăn chay, ăn uống rất ưu nhã:

"Tôi nghe nói anh tiểu Trần là du học sinh nước ngoài mới về nước đúng không?"

Vương Nhất Bác ở bên này nghiêm ngặt kiểm soát từng chiếc đũa của Tiêu Chiến, như thể đang tham gia giám sát thực phẩm quốc gia.

"Em có thể ngừng nhìn chằm chằm vào anh không?" Anh cố nén thô tục chuyển vận xúc động, "Anh sẽ không chết đói chứ?"

"Không." Hắn kiên định từ chối.

"Làm ơn, không phải anh muốn ăn, là con của em muốn ăn!" Tiêu Chiến tức giận không được, hận không thể cắn Vương Nhất Bác một miếng, gần như đặt xuống đũa xuống: "Em muốn bỏ đói con của em sao!? "

Tần Nguyệt nghe mà hãi hùng khiếp vía, liền nhớ tới cảnh mình vừa tận mắt nhìn thấy ở nhà, sợ hãi mà hỏi tiểu Trần: "Tôi… sẽ không khiến họ gặp khủng hoảng hôn nhân ở đây đấy chứ?"

"Tần tiểu thư cô yên tâm."

Tiểu Trần lắc đầu, an ủi nàng: "Cái này gọi tình thú, chúng tôi đều không cảm thấy kinh ngạc."

Thế là Tần Nguyệt cùng tiểu Trần trò chuyện nhiệt hỏa hướng trời, Tiêu Chiến tâm tình buồn bã ăn mọi thứ được gắp trong chiếc bát trắng của mình.

Thật hận a... Vương Nhất Bác thật không có trái tim!!

[ Nhưng mà tôi có trái tim còn anh có gì?

Web: Tôi có tiền ]

"Anh họ, mượn tiểu Trần của anh đến trưa, để anh đưa em ở đi dạo một vòng trong thành phố."

Nàng che miệng cười: "Em cùng anh đặc biệt hợp ý."

Anh thấy em ai dáng dấp đẹp trai em đều hợp ý thì đúng hơn.

Vương Nhất Bác trong lòng nghĩ, cũng không có đi vạch trần hành vi của cô em này, vung tay lên, phê chuẩn.

Ở trước cổng đại long khảm cùng bọn họ nói tạm biệt, Vương tổng "không có trái tim" mang theo Tiêu Chiến "không cao hứng" về nhà.

"Anh nói cho em biết, anh hôm nay đều sẽ không nói chuyện cùng với em đâu Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến: "Anh đang rất tức giận đấy."

Vương Nhất Bác còn đứng ở cửa trước cởi giày, liếc mắt nhìn anh, không lên tiếng.

Tiêu Chiến thở phì phì về phòng, nằm dài trên giường. Sờ lấy bụng của mình nhắc nhở:

"Con trai, con mau ra sớm một chút, thay cha hảo hảo làm tức chết Vương Nhất Bác."

Lẩm bẩm nói chuyện một mình một lúc, cơ buồn ngủ đánh tới, anh dứt khoát nhắm mắt thϊếp đi, không thèm đợi tên Vương bát đản kia.

"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến."

Anh đang mơ mơ màng màng thì có người lay anh dậy, mở mắt ra xem, khuôn mặt Vương Nhất Bác bị phóng đại ở ngay gần kề: "Dậy đi"

"Dựa gần... dựa gần vào như vậy làm gì?"

Tiêu Chiến vô ý thức ngửa người ra sau, rồi đột nhiên nhớ ra lời hứa hôm nay, đóng chặt miệng lại.

"Anh không phải đói sao." Vương Nhất Bác giơ tay phải đang cầm bát ra: "Ăn cháo đi. Em nấu đấy."

Một nửa bát cháo được múc trong bát sứ trắng.

Cháo?! Tiêu Chiến thà tin rằng bát cháo này được nồi cơm điện sinh ra còn hơn là tin Vương Nhất Bác tự mình xuống bếp.

"Hả, em mua thức ăn ngoài lừa anh?? Lá gan không nhỏ a." Anh cười lạnh thành tiếng.

"Tuyệt đối không có." Vương Nhất Bác đâu ra đấy mà thề: "Nếu như là thức ăn ngoài Tần Nguyệt sẽ mập mười cân."

Vì dáng người ma quỷ của cô em họ, Tiêu Chiến thiên nhân giao chiến một hồi, bưng bát cháo lên.

"Vương tổng ngài còn biết nấu cơm?"

"Không biết a." Hắn lẽ thẳng khí hùng: "Em học trên Baidu."

Tay anh run một cái, hắc tuyến ẩn ẩn trượt: "Em xác định là… em muốn cho một vị hoài thai đang mang bầu năm tháng như thế này thử độc sao…?"

Ban đêm Tần Nguyệt ngọt ngào mật mật trở lại nhà anh họ, phát hiện tựa hồ có chút gà bay chó chạy.

Nghe xong ngọn nguồn sự tình, nàng giữ im lặng chạy đi, rời xa chiến trường.

[ Ở một diễn đàn giải trí nổi tiếng nào đó: ]

L1 Chủ nhà: Bạn cùng phòng của tôi là thần tiên tỷ tỷ

Trời ơi! !! !! Tin tức ngầm, Vương tổng rốt cục vì yêu xuống bếp? !! ? !!

Rất ngọt ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah nguyện vọng của tôi đã thành hiện thực! !! !! !! !!

Các chị em mau nhanh chóng đến gặm! !! !! !! !! !! (quỳ gối)

Trong lúc chờ vào rạp xem Mắt Biếc thì đăng truyện cho mọi người đọc vậy. Cũng sắp hết rồi, sắp phải chia tay Vương tổng với ca ca rồi. Chúng ta lại đu sang bộ khác. Lần này chơi cổ trang xuyên không cho mới lạ.