Chương 22: Dùi khoan, thòng lọng và định lý Pitago

Bạch Tri Cảnh không phải lần đầu tiên được hỏi đến vấn đề này.

Lần thi chuyển cấp đó chủ nhiệm lớp hai ngày ba bữa lại kéo cậu đến văn phòng tâm sự, hỏi cậu, 'Tại sao lại không chăm chỉ học tập?', 'Như thế này mãi thì sau này làm sao?', 'Em phải suy nghĩ mình học vì ai?', 'Nếu không vào được trường cấp ba tốt thì cũng sẽ cách những trường đại học tốt càng xa', 'Học tập chẳng lẽ chỉ vì điểm số thôi sao?', 'Hai người cha của em ngày xưa điểm cao số một số hai, em như vậy có xứng đáng với hai người họ không?'. 'Em đưa phiếu điểm này về nhà không phải là làm cho hai cha của em thất vọng sao?'...

Bạch Tri Cảnh cảm thấy thật sự rất khó chịu, cậu chỉ là không thích học mấy cái hàm số, tiếng anh, sao lại là sai trái?

Cậu đã từng hỏi Ứng Hứa, rốt cuộc làm cái gì mới tính là chuyện sai trái, Ứng Hứa nói bất cứ chuyện gì không làm tổn hại đến người khác đều không tính là chuyện sai trái.

Vậy cậu không chăm chỉ cũng đâu có hại ai, tại sao mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu mà bàn tán, cậu không quan tâm đến những chuyện mà mấy người họ nói là tốt, là nên làm.



Thật ra, trong lòng Bạch Tri Cảnh cất giấu một bí mật nhỏ, không nói cho một ai, ngay cả Ứng Hứa cũng không biết.

Bí mật này là hồi cậu học lớp sáu.

Năm ấy, trường tổ chức kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, hiệu trưởng nói năm nay muốn trao tặng cho cậu danh hiệu học sinh ba tốt, còn để cậu làm người cầm cờ đi đầu, Bạch Tri Cảnh nghe vậy thì vui vẻ hai mắt sáng lên.

Người cầm cờ đi đầu đều cực kỳ oai phong! Buổi tối cậu về nhà kêu Ứng Hứa dẫn mình đến trung tâm thương mại mua một đôi giày da mới, bên ngoài đánh bóng loáng, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng phơi phới.

Hiệu trưởng vỗ vai cậu, nói có thể mời cha hoặc ba em làm đại diện phụ huynh lên phát biểu được không? Chỉ cần em mời được sẽ cho em làm đại biểu học sinh, lên sân khấu tặng hoa, cho học sinh toàn trường đều nhìn thấy em, còn có cả lãnh đạo thành phố nữa, em sẽ nổi tiếng khắp nơi, trở thành minh tinh nhỏ.

Bạch Tri Cảnh nghĩ mãi không ra, cậu là học sinh ba tốt thì liên quan gì tới cha với ba mình, cậu làm người cầm cờ đi đầu thì liên quan gì đến cha với ba?

Bạch Tri Cảnh đi từ trong phòng hiệu trường ra, mấy học sinh trong lớp chạy tới chạy lui trên hành lang, ồn ào nói Bạch Tri Cảnh đi cửa sau! Bạch Tri Cảnh lấy được danh hiệu học sinh ba tốt rồi! Bạch Tri Cảnh quá lợi hại!

Bọn họ nói lần này không chỉ đơn giản là tổ chức ngày kỷ niệm thành lập trường, đây còn là thời điểm mấu chốt để bình chọn trường học đứng đầu, sẽ có không ít lãnh đạo tới kiểm tra, phụ huynh của Bạch Tri Cảnh một người làm cảnh sát, một người là giáo sư học viện cảnh sát, hiệu trưởng chắc chắn muốn nhờ hai người nói giúp mấy lời!

Người nào cũng hỏi Bạch Tri Cảnh có phải nhận được danh hiệu học sinh ba tốt rồi hay không? Nói cha mày đi cửa sau cho mày đúng không? Mấy tên quỷ đáng ghét gào thét xung quanh, nói Bạch Tri Cảnh có phụ huynh tốt, thật biết đầu thai, còn nhổ nước bọt vào Bạch Tri Cảnh.

Bạch Tri Cảnh tức giận đánh nhau một trận, Tống Bảo Bối muốn hỗ trợ Bạch Tri Cảnh không cho, cậu cầm ghế phang, một đánh bốn, không được học sinh ba tốt, nhưng cực kỳ oai hùng.

Trán cậu bị đánh thành một cái lỗ, đau đến mức bật khóc, nước mắt như đập thủy điện chảy ào ào, muốn ngừng cũng không ngừng được, thấm ướt hết cổ áo.

Một người vốn dĩ rất sợ đau nhưng lúc ấy lại cắn chặt răng không phát ra bất kỳ tiếng khóc nào.

Bạch Ngải Trạch với Thượng Sở lúc đấy đang đi công tác ở nơi khác, Ứng Hứa học lớp mười, nhận được điện thoại thì ngay lập tức xin nghỉ chạy tới, lúc nhìn thấy Bạch Tri Cảnh trong phòng y tế anh sửng sốt hồi lâu, trên mặt nhóc con lấm lem nước mắt, bụi bẩn với vết máu, áo đồng phục màu trắng còn in mấy dấu chân, trên cổ có ba vết móng tay cào, lông mi ướt dầm dề, run rẩy.

Buổi sáng lúc ra khỏi nhà vẫn là bé bánh bao trắng, đứng ở trong sân vẫy tay nói tạm biệt với ông Ứng, trên đầu đội một chiếc mũ vàng nhỏ, nhảy chân sáo ra khỏi hẻm, sao chưa đến một ngày, bé bánh bao lại trở nên bẩn thỉu xám xịt rồi.

Ứng Hứa cởϊ áσ khoác bọc lấy cậu, cõng cậu lên lưng chạy ra khỏi cổng trường, gọi xe đến bệnh viện.

Bạch Tri Cảnh nằm sấp trên lưng anh, nước mắt chảy vào trong cổ anh, nóng hổi.

"Đau lắm sao?" Ứng Hứa lúc ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, anh vừa chạy vừa thở dốc hỏi, "Cảnh Nhi, ăn kẹo không? Trong túi anh có kẹo sữa, em lấy một cái ra ăn đi, cho dễ chịu."

Bạch Tri Cảnh sụt sịt, quay đầu nhìn phía sau một cái, đã chạy đến bên kia sân thể dục, người trong phòng học chắc không còn nhìn thấy cậu nữa, cậu lúc này mới bẹp miệng, 'Oa' một tiếng khóc nấc lên, hai tay ôm chặt lấy cổ Ứng Hứa, khóc như muốn tắt thở.

Dáng vẻ này của cậu thật sự rất đau lòng, Ứng Hứa không biết phải làm cái gì, chỉ đành giống như lúc nhỏ, liên tục gọi tên cậu, dỗ dành Cảnh Nhi đừng khóc, Cảnh Nhi ngoan nhất.

Bạch Tri Cảnh gác cằm lên bả vai Ứng Hứa, nức nở nói, "Em, không phải là học sinh ba tốt... Cầm cờ, đi đầu cũng không có..."

Đến bệnh viện rửa sạch miệng vết thương, lại tiêm một mũi phòng chống uốn ván, trên đường trở về đi ngang qua một quán bán đồ ăn vặt, Ứng Hứa mua cho cậu một que kem vị sữa cậu thích nhất, Bạch Tri Cảnh nói không cần kem, em muốn cái này.

Cậu chỉ vào lá quốc kỳ treo trên tường.

Ứng Hứa bỏ ra tám đồng mua cho cậu một lá cờ, Bạch Tri Cảnh vui vẻ, nắm chặt que tre cắm cờ nhỏ vẫy tới vẫy lui, về đến ngõ nhỏ Lão Khương cậu bắt đầu chạy, lá cờ nhỏ phấp phới trong gió, vừa chạy vừa hát quốc ca, ông cụ hóng mát đầu ngõ nhìn thấy cậu khen: "Bé Cảnh của chúng ta oai phong quá!"

"Cháu là người cầm cờ dẫn đầu," Bạch Tri Cảnh nói, "Người cầm cờ dẫn đầu rất giỏi không phải ai cũng làm được đâu!"

"Ồ, lợi hại thế sao?" ông cụ cười vui vẻ, phe phẩy quạt hương bồ, "Vậy sao cháu còn bị thương? Ai dám bắt nạt người cầm cờ dẫn đầu của chúng ta thế?"

Bạch Tri Cảnh ưỡn ngực, "Trong sách giáo khoa có nói, quốc kỳ là dùng máu nhuộm đỏ, cháu vì bảo vệ nó nên mới bị thương!"

Ông cụ bị dáng vẻ của cậu chọc cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nói, "Vậy bé Cảnh của chúng ta có khóc nhè không?"

"Cháu không khóc, cháu rất kiên cường," Bạch Tri Cảnh chu môi về phía Ứng Hứa, "Ứng Hứa có thể làm chứng cho cháu, cháu rất mạnh mẽ."

"Đúng vậy, em không khóc, rất kiên cường," Ứng Hứa cười ngồi xổm bên cạnh cậu, bổ sung thêm một câu, "Còn kiên cường hơn cả cửa chống trộm trong nhà nữa."

Về đến trong viện, Bạch Tri Cảnh trèo lên cây cầm một sợi dây đỏ cột chặt cờ nhỏ lên đó, giống như kéo cờ.

Tối đó cậu không nói chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường với cha, cũng không kêu hai người làm đại diện phụ huynh lên phát biểu, cuối cùng cậu không được danh hiệu học sinh ba tốt, người cầm cờ đi đầu cũng không đến lượt cậu.



Từ sau lần đó, Bạch Tri Cảnh cảm thấy nhàm chán, mọi thứ ở trường học đều mẹ nó rất nhàm chán.

Hễ cậu làm sai cái gì người khác đều nói cậu làm mất mặt hai người cha, còn cậu làm tốt cái gì, người khác lại hoài nghi có phải cha cậu lại đi cửa sau, có hai người cha như vậy muốn gì mà không được!

Sau khi lên cấp hai, chuyện như vậy lại càng thêm trầm trọng hơn.

Có lẽ học sinh cấp hai nhạy cảm hơn học sinh tiểu học, cũng có thể tài nguyên tốt của học sinh trung học khan hiếm hơn, mỗi lần đến mấy cuộc thi bình chọn khen thưởng, rất dễ dàng bắt gặp những ánh mắt kỳ lạ từ xung quanh đang nhìn cậu, dường như mọi người đều tin chắc cậu sẽ dùng quan hệ, đi cửa sau giúp đỡ.

Bạch Tri Cảnh không chịu nổi loại áp lực này, cậu tình nguyện cho mấy người này hỏi thẳng trực tiếp cậu, hoặc là tới đánh một trận. Ngày qua ngày, Bạch Tri Cảnh càng thêm phiền chán với việc học, dù sao đám người kia cũng đề phòng cậu, vậy thì cậu dứt khoát để thành thích kém, biểu hiện mình bê tha lười học, cách xa mấy thứ học bổng phần thưởng linh tinh một chút.

Nhưng ngày đầu tiên của học kỳ mới, có một giáo viên vừa tốt nghiệp dạy lớp Bạch Tri Cảnh, thầy giáo này còn chưa được vào dạy chính thức.

Thầy giáo trẻ tuổi nhìn hồ sơ học sinh của Bạch Tri Cảnh, thấy ông nội Bạch Tri Cảnh - Bạch Thư Tùng từng là trưởng phòng giáo dục thủ đô, thầy nảy lên suy nghĩ, sửa đánh giá thành tích của Bạch Tri Cảnh từ 'C' thành 'A', để một học sinh khác vốn 'A' thành 'C'.

Tối đó, một nhà ba người tới tiệm cơm tây ăn mừng, chúc mừng thành tích cuối kỳ của Bạch Tri Cảnh tiến bộ. Giữa bữa cơm, thầy giáo mới gọi điện thoại cho Bạch Ngải Trạch, thầy đề cập đến chuyện này, đồng thời cũng tỏ ý chỉ cần mình thuận lợi được vào làm giáo viên chính thức thì từ nay về sau sẽ quan tâm nhiều hơn đến quý tử, cho cậu nhiều ưu đãi đặc biệt.

Bạch Ngải Trạch sau khi cúp điện thoại đã nghiêm túc hỏi Bạch Tri Cảnh: "Cảnh Nhi, chuyện này con có biết không?"

"Chuyện gì ạ," Bạch Tri Cảnh chỉ lo ăn bò bít tết, xung quanh miệng toàn là dầu, hai cái chân dưới bàn vui vẻ vung vẩy, "Cha, hay cho con một món quà nữa, con muốn một con thú bông người tuyết, tặng cho Ứng Hứa, nhà Ứng Hứa không có điều hòa, có một người tuyết thì sẽ mát mẻ hơn nhiều!"

Bạch Ngải Trạch nhìn con trai ngốc nhà mình, cười bất đắc dĩ.

Đối với Bạch Tri Cảnh mà nói, có một con người tuyết bằng bông chính là chuyện quan trọng nhất thế gian này, hắn làm cha đương nhiên hiểu Cảnh Nhi là đứa trẻ như thế nào.

"Sao con không tặng cái của mình cho Ứng Hứa đi." Thượng Sở hỏi.

"Không được! Con cũng muốn!" Bạch Tri Cảnh lập tức ôm chặt gấu bông nhỏ của mình, cậu cau mày đấu tranh mấy giấy, bĩu môi không tình nguyện nói, "Thôi được rồi, con với Ứng Hứa mỗi người chơi một ngày vậy, dù sao anh ấy đối xử với con rất tốt, con cũng phải đối xử tốt với anh ấy..."



Sau đó, thầy giáo kia bị xử phạt, Bạch Tri Cảnh cũng không biết vì sao. Thẳng đến khai giảng lớp tám, trường học công khai phê bình trước toàn trường, chuyện này cũng vì vậy mà lan truyền khắp nơi.

Những lời đồn nhắm vào Bạch Tri Cảnh càng ngày càng quá đáng, mọi người ở sau lưng Bạch Tri Cảnh chỉ trỏ, nói "Mày nhìn coi, tao biết nó là loại người như vậy mà,", "Ai biết có phải chuyện này mới lần đầu không," "Nó cũng đâu phải đồ ngốc, nhà nó giàu như vậy, không lợi dụng không phải là ngu hay sao"...

Bạch Tri Cảnh chưa bao giờ nói chuyện này với người trong nhà, càng không kể với Ứng Hứa, cậu cảm thấy rất xấu hổ, mất mặt.



Đến hơn hai tháng trước, cách một tháng nữa là thi chuyển cấp, lúc Bạch Tri Cảnh ngồi trong nhà vệ sinh tình cờ nghe được hai người nói chuyện, nói thành thích thi chuyển cấp chắc chắn không làm giả được, đến lúc đó Bạch Tri Cảnh thi rớt, phải học trường nghề, chẳng phải sẽ lộ nguyên hình sao! Lúc đó đừng nói là hai người cha giỏi giang, cả mấy thế hệ trước của nhà họ Bạch đều sẽ bị mất hết mặt mũi!

Bạch Tri Cảnh không nhớ rõ mình lúc đó nghĩ thế nào, với thành tích hiện tại của cậu đúng thật chỉ có thể thi nổi trường nghề, chuyện này rất hợp ý cậu, từ nay về sau sẽ không ai nói cậu dựa vào quan hệ, đi cửa sau nữa, nhưng cậu lại sợ hai người cha của mình đau lòng, nhà họ Bạch bọn họ mấy đời đều rất giỏi giang, đột nhiên xuất hiện một học sinh trường nghề, tương lai lái máy xúc, chắc chắn tiết Thanh Minh sẽ không còn mặt mũi mà đi tảo mộ tổ tiên nữa.

Bạch Tri Cảnh cực kỳ rối rắm, cảm thấy bản thân rơi vào bình cảnh, người khác thì suy nghĩ xem nên thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại, cậu lại suy nghĩ nên vào Bắc Đại hay Thanh Điểu.

Bạch Tri Cảnh nghĩ đông nghĩ tây mà vẫn không ra phương hướng, cuối cùng chạy đi tìm Ứng Hứa, "Em có nên vào Bắc Đại, à phì, phì, phì, thi chuyển cấp em có nên cố gắng để lấy thêm mấy điểm không?"

Ứng Hứa nghe xong hỏi lại cậu: "Cảnh Nhi, em không chịu được người khác đàm tiếu về mình, hay em không chịu được người khác đàm tiếu về người nhà em hơn?"

"Đương nhiên là nói cha với ba em sẽ không chịu nổi hơn rồi!" Bạch Tri Cảnh vỗ đùi, tìm được câu trả lời, "Có phải ý của anh là, để cho hai cha của em nghỉ hưu sớm? Hai người họ không đi làm, vậy thì không ai nói xấu em nữa, cũng không ai nói xấu hai người họ nữa."

Ứng Hứa: "...Cái đầu này của em thật sự không nên suy nghĩ những vấn đề quá khó."

Bạch Tri Cảnh nghĩ kỹ, cậu vẫn nên đậu vào Nhất Trung, thi được rồi, người khác thích nói sao thì nói, dù sao cậu cũng không thể khiến nhà họ Bạch mất mặt được.

Một tháng đó Bạch Tri Cảnh rất chăm chỉ, ôm sách giáo khoa cắm cọc ở ngõ nhỏ Lão Khương.

Cậu còn kiếm đâu ra hai cái hình xăm, một cái viết 'Thòng lọng', dán ở trên trán, còn một cái viết 'Dùi khoan', dán ở trên mông.

Ứng Hứa sau khi nhìn thấy cười không thẳng người được, anh hỏi: "Trùy thứ cổ (dùi đâm đùi) với đầu huyền lương (cột tóc lên xà nhà) là dán như vậy sao?"

"Không phải sao?" Bạch Tri Cảnh trợn tròn mắt, trong tay cầm sách giáo khoa ôn lại định lý Pitago, cậu thở nhẹ một hơi, "Cũng may mà anh nói kịp thời, nếu không em phải lấy móc câu cá móc vào mông rồi!"

Ứng Hứa dạy kèm cho cậu suốt một tháng, mặc dù nền tảng kiến thức của Bạch Tri Cảnh hơi kém, nhưng đầu óc lại rất thông minh, cuối cùng dẫm lên điểm sàn của Nhất Trung mà đỗ vào.

Bạch Tri Cảnh rất hài lòng, cảm thấy như vậy rất hợp lý, thiếu một điểm thì sẽ không vào được Nhất Trung, nhiều một điểm thì sẽ uổng công những ngày tháng bỏ bê việc học, điểm như thế này là tốt nhất!

Cuối cùng cũng đỗ cấp ba, Bạch Tri Cảnh vui mừng không thôi, cậu thầm nghĩ từ nay về sau sẽ không còn ai hỏi cậu những vấn đề ngu ngốc như 'Em học như vậy thì sau này làm sao". "Em không suy nghĩ mình học cho ai", "Em có từng nghĩ tương lai muốn làm cái gì chưa"...

Nhưng Bạch Tri Cảnh ngàn vạn lần không ngờ tới, lúc này chỉ vì một cái PSP, cậu lại chủ động nghĩ tới vấn đề này, quá ngu ngốc!

Hết chương 22