Chương 13: Là địch hay bạn

Từ khi Phụ hoàng ban xuống một đạo ý chỉ, Chiêu Hoa điện vốn thanh tĩnh nhất thời náo nhiệt lên, các quan viên vì chúc mừng lễ trưởng thành của ta mà tặng quà, vốn để thăm dò, xem xét . . . . . .

Tóm lại, những ngày thanh tĩnh qua đi không trở lại nữa, mà Phụ hoàng từ lần đó về sau cũng không còn có triệu kiến ta, rất bất ngờ chính là trước ngày lễ ba ngày, sai người đưa tới một cái huyết Ngọc Như Ý.

"Ngự Ly, Như Ý không phải là một đôi sao? Như thế nào kỳ quái như vậy, chỉ có một cái."

"Thần cũng không biết, bất quá huyết Ngọc thực quý báu."

Phụ hoàng làm việc, ta cuối cùng là đoán không được hắn là nghĩ như thế nào.

Đang suy nghĩ chợt nghe gặp có người ở cửa truyền báo:

"Lục hoàng tử giá lâm."

Nhanh như vậy đã tới rồi sao không? Thái độ thay đổi thật sự là mau.

"Xin ra mắt Ngũ hoàng huynh." Một hồi chợt nghe gặp có thanh âm thanh thúy vang lên.

"Lục đệ, không cần giữ lễ." Vừa nói vừa thêm lễ tiết hoàng thất mà đáp lễ. "Ba ngày nữa là Ngũ hoàng huynh làm lễ buộc tóc, làm đệ đệ phải làm đến chúc mừng từ lâu. Người tới, nâng lên." Dứt lời, có mấy thái giám gần đây nâng lên mấy rương nặng trịch, vừa mở ra thì thấy quả thật là xa hoa vô cùng, trong lòng âm thầm cười lạnh.

"Lục đệ quá khách khí, nếu là người một nhà cần gì phải tặng đại lễ này, Kiều Sở không nhận nổi."

"Người một nhà, đồ cần dùng cho buổi lễ có thể miễn đượ thì miễn, nhưng đây là một chút tâm ý của đệ đệ, Ngũ Ca không cần chối từ ."

Người một nhà sao? Ta ở chỗ lãnh cung, lúc bị người khi dễ thì tâm ý của ngươi ở nơi nào?

"Nếu Lục đệ nói như vậy, ta đây sẽ không chối từ, không biết Lục đệ lần này đến chính là có chuyện gì?"

Một tiếng kêu Lục đệ của ta làm hắn mặt mày hớn hở, theo ý ta lại cảm thấy được thập phần dối trá.

"Qua trọng là đương nhiên chúc mừng Ngũ Ca buộc tóc trưởng thành, tiếp theo chính là đến xem Ngũ Ca còn có cái gì cần, làm đệ đệ mấy năm nay vẫn cùng Ngũ Ca liên lạc sơ sơ, hôm nay cảm thấy cùng Ngũ Ca rất là hợp ý, hy vọng về sau có thể cùng Ngũ Ca tương tri tương huề."

Nghe hắn cố ý tăng thêm ngữ điệu tương tri tương huề cường điệu kia, bên trong cười lạnh không thôi, quả nhiên, lại là một cái đến mượn sức sao? Phải thừa nhận hoàng tử quả nhiên có lợi thật lớn, cho dù hiện tại không có thực quyền gì, nhưng cũng là mỗi người muốn mượn hơi hương bánh.

"Tạ ơn Lục đệ quan tâm, đáng lý nên là ta làm ca ca chiếu cố đệ đệ mới đúng, nghe Lục đệ một phen nói Ngũ Ca rất là hổ thẹn."

Có thể là đối với trả lời của ta thực vừa lòng, hoàn toàn xem nhẹ xa cách trong mắt ta. Mới vừa tiễn đưa vị này, chợt nghe có người truyền báo, Thái tử giá lâm.

Là hắn, có hơi xem thần thái Ngự Ly, trên mặt hắn đã không còn tái nhợt giống như trước, tuy rằng vẫn là nhìn ra hắn có chút khẩn trương, nhưng là đã tương đối bình tĩnh, thật sự bắt đầu buông thả. . . . . .

"Thần đệ tham kiến thái tử điện hạ."

"Miễn lễ, nghe nói Lục đệ vừa tới chúc mừng Ngũ đệ buộc tóc, bản cung thân là Thái tử lại là huynh trưởng, hiện tại mới đến chúc mừng rất là áy náy, Ngũ đệ không lấy làm phiền lòng."

"Thái tử điện hạ trách nhiệm trọng đại, còn bị chút việc nhỏ này làm phiền, là thần đệ không phải."

"Đem quà lễ lên." Nói xong, Lạc Phi Ly lại tiến đến ta bên tai nói, "Lần này, bản cung còn chuẩn bị một lễ vật đặc biệt đưa cho Ngũ đệ, bản cung chính là thực chờ mong biểu tình Kiều Sở khi thấy lễ vật, nhớ kỹ lời nói của ta, trò chơi chúng ta vừa mới bắt đầu."

"Tạ ơn Thái tử điện hạ, thứ thần đệ không tiễn."

Khıêυ khí©h sao? Ta chịu được, vô luận trò chơi tiếp tục bao lâu, ta đều phụng bồi!

"Mặc Ngọc, truyền lệnh xuống, bảo các bộ tăng nhanh tiến độ nhiệm vụ trong tay, vào ngày hành lễ gia tăng nhân số ảnh vệ, phái nhiều ảnh vệ bảo vệ Ngự Ly, thái tử có thể đối với hắn bất lợi."

Người phía sau nháy mắt biến mất trong bóng đêm.

Rốt cục tới ngày hành lễ, theo như lời Thái tử lễ vật đặc thù vẫn đều không có xuất hiện, vốn nghĩ muốn an ủi mình chính là hắn khıêυ khí©h đe dọa một câu, nhưng là lại lập tức bị nội tâm phủ định, lấy tàn nhẫn củahái tử hắn nhất định sẽ làm ra cái gì, lấy trực giác của ta, hắn hành động ngay tại hôm nay.

Không nghĩ tới cái lễ buộc tóc phiền toái như vậy, chỉ là chải đầu cũng vài canh giờ, làm cho ta không thể không bội phục Tiểu Trúc kiên nhẫn, cái cổ ngay ngắn đã muốn không còn cảm giác . . . . . .

Ngự Ly luôn một bên lẳng lặng nhìn ta, trên mặt nhợt nhạt ý cười, hắn tựa hồ so với ta còn cao hứng hơn, đương nhiên, người chịu đựng lúc này không phải hắn, loại lễ này tốt là cả đời chỉ một lần. Mặc vào lễ phục màu đen huyền tượng trưng hoàng tử thân phận, cảm giác như bị một thân trang phục và đạo cụ trên người này đè chết.

"Cả quá trình hành lễ phải bao lâu?"

"Đại khái ba canh giờ."

"A. . . . . ."

Cùng với hét thảm một tiếng của ta, hai mắt tối sầm, trời ạ, tha ta đi, cái này không phải muốn ta chết sao? Ta xem như mười phần tự mình chuốc lấy cực khổ. . . . . .

Tiểu Trúc nhét vào tay ta ngọc bài trên có khắc có tế văn, lôi kéo ta đến trước gương quay vài vòng, gật gật đầu thập phần vừa lòng.

"Trên đời này sẽ không có người có thể so sánh với chủ tử xinh đẹp của chúng ta."

Người trong gương, phong hoa tuyệt đại, một khí độ ung dung tự nhiên, vẻ mặt nịnh nọt dán trên người Ngự Ly.

"Ngự Ly, đẹp chứ."

"Ừ, Kiều Sở bất luận thời điểm gì đều là người tốt nhất trên đời này."

Tuy rằng đoán đều có thể đoán được đáp án của hắn, bất quá ta chính là thích nghe hắn tự mình nói ra, bởi vì ta thích nhìn hắn nói những lời này khi bộ dáng mặt đỏ.

"Điện hạ, giờ lành đã đến, thỉnh điện hạ dời bước tế thiên thai." Thanh âm ở cửa là Khâm Thiên Giám chủ sự Tần Khanh.

"Đã biết." Cửa mở ra, không chút nào ngạc nhiên thấy được người chờ cửa vẻ mặt kinh diễm.

"Điện hạ, tế thiên thai là nơi chỉ có hoàng thất cùng tế tư có thể tiến vào, chúng thần không thể đi, thần cùng Tiểu Trúc ở nhà chờ Người trở về."

"Tốt." Ở nhà chờ ta trở lại.

Đứng ở trên dàn tế cao cao, giơ lên cao ngọc bài có khắc tế văn, cao giọng tụng lớn: " Con cháu Lạc thị Lạc Kiều Sở, khấu bái tổ tiên Lạc thị, nay lưu danh tông miếu phụng dưỡng tổ tiên, thỉnh thiên thần giáng phúc, ơn trạch con dân Khánh quốc ta.

Một ngày nào đó, ta sẽ ở chỗ cao quan sát cả thế giới.

Thật vất vả chấm dứt nghi thức tế lễ dài dòng, nghĩ muốn chạy nhanh trở lại Chiêu Hoa điện Ngự Ly cùng Tiểu Trúc chờ đợi chuẩn bị sinh nhật cho ta, chính là một bước về Chiêu Hoa điện, chỉ thấy Tiểu Trúc vẻ mặt lo lắng.

Ngự Ly không thấy đâu.