Chương 12: Khúc mắc

Nghe được lời Mặc Ngọc nói, không khỏi làm ta thoải mái, có lẽ thật là như vậy, chỉ ta thoải mái mới có thể cho Ngự Ly cuộc sống mới. Thật là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

Đột nhiên nghĩ đến, Mặc Ngọc đây là đang an ủi ta sao? Không nghĩ tới người lạnh như bang này, tâm tư lại tinh tế như thế, đem cuyện như vậy không them xin ý ta mà nói toạc ra. Quay đầu nhìn hắn, vốn lộ ra mặt mày sắc bén, giờ phút này ở ánh trăng chiếu rọi xuống có vẻ thực nhu hòa, hắn hiện tại không có cái loại làm cho người ta áp lực như bình thường, làm cho người ta cảm giác không dám tới gần, ngược lại làm cho người ta cảm thấy thân thiết.

"Cám ơn."

"Vì công tử phân ưu là chức trách của thuộc hạ."

Lại khôi phục lạnh như băng, lời nói mới rồi với ta thu hồi, một chút cũng không thân thiết. . . . . .

"Nói cho Huyền Dật, đã muốn bắt đầu có tác dụng, có người đã muốn thiếu kiên nhẫn, làm cho hắn thêm tức giận."

"Tuân lệnh"

"Lui xuống đi, chính mình chú ý nghỉ ngơi."

". . . . . ."

Xoay người trở lại phòng, vén đi mái tóc lộn xộn, tứ tán ở trên trán Ngự Ly, nằm ở bên cạnh hắn lấy tay ôm thắt lưng hắn kéo lại gần trong lòng ta.

"Ngự Ly, chúng ta cùng nhau quên quá khứ đi, về sau đường rất khó đi, ta hy vọng đệ sẽ ở bên cạnh ta, ta cần sự bảo vệ của ngươi, cho nên, ngày mai, chúng ta bắt đầu cuộc sống mới được không?"

"Được."

Ngự Ly xoay người, quay lại ôm chặt lấy ta rúc vào trong lòng ngực ta, tối nay hẳn là lâu như vậy mới có thể ngủ ngon, bởi vì ta cùng Ngự Ly đã muốn quyết tâm đem cái gì đó trầm trọng tất cả đều bỏ hết.

Ngày kế, cùng với tình hình thiên tai càng ngày càng nghiêm trọng, một tai hoạ khác cũng buông xuống, phía nam không biết xuất hiện một loại quái bệnh gì, số người tử vong mỗi ngày đều gia tăng, ôn dịch bắt đầu lan nhanh, giờ phút này trên triều đình tranh luận cũng càng ngày càng gay cấn. Khâm thiên giam chủ sự Tần đại nhân dâng thư, vì do chưa đem hoàng thất cốt nhục Ngũ hoàng tử Lạc Kiều Sở ghi vào tông miếu, cống hiến thần linh, giáng xuống nạn đói con cháu vẫn không biết sai giờ đây giáng xuống thiên phạt lớn hơn nữa, mặt khác tấu chương tiếp tục phủ kín theo mỗi ngày tăng gấp đôi như tuyết rơi bay về phía phụ hoàng ta, hơn nữa ám dạ châm ngòi thổi gió, dân gian cùng các loại đồn đãi cũng là càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có dân chúng trình lên vạn ngôn thư, hy vọng Ngũ hoàng tử có thể đích thân tới nơi thiên tai, bình ổn thiên nộ, kẻ chống lại thì thậm chí đem chuyện cũ năm xưa ra, ý chỉ Ngũ hoàng tử thân mang tội, không có tư cách nhập vào tông miếu, tiến vào tông miếu chính là đối với tổ tiên, thần linh khinh thường. Chính là Hoàng Thượng luôn giữ im lặng, làm cho chúng thần cũng đoán không ra Phụ hoàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào, trong lòng nhiều ít cũng bắt đầu lo sợ nghi hoặc bất an, dù sao thời gian còn lại không nhiều lắm, lập tức sẽ đến sinh nhật mười sáu tuổi, nhưng mỗi ngày vẫn là cuộc sống nhàn nhã của ta.

Loại bất an này mãi cho đến một ngày nào đó có người đi vào Chiêu Hoa điện, phụng Hoàng Thượng khẩu dụ, tuyên ta yết kiến. Tâm lý của ta rốt cục nổi lên mỉm cười, Phụ hoàng, vẫn là ngài trước đó không nhẫn tâm được, lúc này đây nhất định là ta thắng.

Đi vào nơi quyền lực cao nhất quốc gia này, trong lòng nghĩ muốn không phải nơi này xa hoa thế nào, mà là rốt cục muốn gặp mặt phụ hoàng của ta, chính mình sinh ra tới nay lần đầu tiên gặp mặt, không biết người thân khiến cho ta mang theo thù hận rốt cuộc là bộ dáng gì.

Một thái giám đem ta dẫn vào Ngự thư phòng, thấy một nam nhân mặc kim bào hoa văn hình rồng màu đen đang đứng đưa lưng về phía ta, đối diện mặt y là một bức họa, bên trong vẽ một nữ tử dung mạo tuyệt sắc, mày mi lộ ra khí chất thanh lãnh, không biết vì cái gì cảm thấy được nữ tử trong bức tranh nhìn rất là quen mắt. Nhìn kỹ nam nhân trước mắt, bóng dáng rất là cao ngạo to lớn, chỉ theo bóng dáng cũng biết nam nhân này có khí độ vương giả, nhưng mà không biết vì cái gì cảm giác có phần cô tịch cùng thê lương, chẳng lẽ là ảo giác của ta?

"Nhi thần Lạc Kiều Sở, khấu kiến Phụ hoàng."

". . . . . ."

Cả Ngự thư phòng, chỉ có chúng ta hai người, quỳ xuống hành lễ sau đó thì trầm mặc, nam nhân trước mắt là Phụ hoàng của ta chính là đứng như vậy, nhìn bức họa trước mặt, mặ dù không cho ta đứng lên cũng không nói gì, ta cũng chỉ có thể vẫn quỳ như vậy, không biết phải bao lâu, thật sự là muốn chết.

"Nàng là mẫu phi của ngươi."

Ngay khi ta đã muốn quỳ đến lúc sắp mất đi tri giác, nam nhân rốt cục nói chuyện, chính là vừa nói nói liền mang đến hiệu quả rung động, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn nữ tử trong bức tranh, trách không được cảm thấy được nhìn quen mắt, ta cùng Người bộ dạng bảy phân giống nhau.

"Ngươi hẳn là chưa thấy qua, mẫu phi ngươi lúc xưa tên là Nghê Thường, rất đẹp có phải hay không, cùng nàng xinh đẹp giống nhau."

". . . . . ."

Ta chỉ có thể im lặng mà chống đỡ, tuy rằng hành lễ Người ban ân, ta hôm nay rốt cục đã biết mẫu phi ở trên của ta có bộ dáng cái gì, nhưng là theo như trong lời nói của Người trước đó không rõ, cho nên nam nhân này ta đoán không ra, nếu hận mẫu phi ta hận đến mức lúc bà mang thai mà biếm lãnh cung, thậm chí ban thưởng ba thước lụa trắng, làm sao ở trước mặt ta làm ra bộ dáng đau khổ tình thâm như vậy.

"Nói đi, mục đích của ngươi là cái gì?"

Ở thời điểm ta suy nghĩ, Người không biết khi nào thì đã trước mặt của ta, ta ngẩng đầu nhìn tương tự Người, ngay tại giờ khắc này rõ ràng thấy được Người thất thần.

Chẳng lẽ là bởi vì ta lớn lên giống mẫu phi sao? Cho nên mới làm cho Người để lộ cảm xúc dao động ra ngoài, làm cho Người phạm vào kiêng kị của một vương giả. Ý tưởng này bị ta trong nháy mắt phủ định, như thế nào có thể, nam nhân này tự mình ban cho mẫu phi ta ba thước lụa trắng, năm đó có thể vô tình như vậy lại như thế nào sẽ bị bộ dáng tương tự mà ảnh hưởng? Nói ra ngay cả ta chính mình đều cảm thấy được buồn cười.

"Mục đích là cái gì?"

Phụ hoàng nhìn chằm chằm vào mắt của ta, thất thần mới vừa rồi lập tức khôi phục, sự sắc bén trong ánh mắt lại lộ ra tang thương cùng mỏi mệt, đây là quân chủ mà ngoại công thề sống chết nguyện trung thành, trượng phu của mẫu phi xinh đẹp, phụ thân của ta, không biết vì cái gì đột nhiên cảm thấy được Người thực đáng thương.

Thấy ta lâu không phản ứng lại, chỉ là nhìn Người, Người không kiên nhẫn nhíu mày.

"Nhi thần không rõ ý Phụ hoàng."

"Không rõ? Động tác này của ngươi có thể lừa gạt được người khác lừa không được Trẫm, ngươi cho là triều đình đột nhiên mà nổi dậy tranh chấp, trẫm không biết chính ngươi đều làm ra sao?"

Là đối thủ khó đối phó, trong lòng thầm nghĩ.

"Phụ hoàng anh minh, nhi thần không có mục đích gì, nhi thần chính là hy vọng có năng lực bảo vệ thần dân quý trọng gì đó thôi."

"Bảo vệ?"

"Dạ."

"Không có trẫm cho phép, ngươi có gì tư cách nói hai chữ bảo vệ?"

"Nhi thần đúng là bởi vì hiểu được điểm này, cho nên hôm nay mới có thể ở trong này cùng phụ hoàng gặp mặt."

Nhìn thẳng tắp trong ánh mắt phụ hoàng, ta biết giờ phút này là mấu chốt, thắng bại là lúc này, bây giờ ý chí không thể có một tia dao động, cứ như vậy thản nhiên đối diện ánh mắt vương giả sắc bén, soi sét kia.

"Ngươi trở về đi."

Ta vẫn luôn khẩu khí ung dung, ta biết ta thắng.

"Nhi thần cáo lui."

Ngày kế, Hoàng Thượng vẫn giữ im lặng đột nhiên hạ chỉ: vì bình thiên nộ, cầu phúc vạn dân, lệnh Lễ bộ chuẩn bị Lễ trưỡng thành cho Ngũ hoàng tử Lạc Kiều Sở, chiếu cáo thiên hạ, lưu danh tông miếu, cống hiến thần linh, kết thúc buổi lễ lặp tức khởi hành đi nơi gặp nạn tai giúp nạn thiên tai.