"Hạ Hạ, sao giờ này em mới về?"
“Em là con gái, về muộn quá không an toàn, anh sẽ rất lo lắng."
Vừa mở cửa đã thấy Chu Diệp ngồi như ông tướng trên sô pha trong phòng khách, trên bàn uống nước trước mặt anh ta còn đặt mấy hộp cơm hộp đã ăn hết.
Nếu là tôi trong quá khứ, điều đầu tiên tôi nghĩ đến chắc chắn là anh ta thật quan tâm tôi.
Sau khi được hệ thống nhắc nhở, tôi nhanh chóng sáng mắt ra.
Nếu anh ta thực sự quan tâm đến tôi, anh ta có thể đón tôi tan làm thay vì ngồi nhà chơi trò chơi.
Nếu anh ta thực sự quan tâm đến tôi, anh ta sẽ hỏi tôi có lạnh không? Có đói không? Có mệt không? thay vì ngồi lù lù trên ghế sofa chờ tôi dọn dẹp đống bừa bộn anh ta để lại.
Hệ thống đúng lúc lên tiếng: "Ký chủ, khua môi múa mép thì ai cũng làm được, sự quan tâm không đi kèm hành động là rẻ rúng nhất, đề nghị cô đừng cảm động vì loại quan tâm giả dối này."
Không hề cảm động nha, cảm ơn.
Tuy tôi có chút lụy tình nhưng cũng không ngu ngốc.
Ngược lại, đầu óc của tôi thực sự rất tốt.
Sự xuất hiện của 121 giống như một cơn gió mát thổi bay làn sương mù dày đặc che mờ suy nghĩ của tôi, giờ đây tôi cảm thấy rất may mắn.
Lần đầu tiên tôi có cái nhìn chính thức và nghiêm túc về Chu Diệp, dưới góc nhìn của chính tôi, Phó Lan Hạ,
chứ không phải từ góc độ của nữ chính nhìn nam chính.
Tôi nhớ ra lý do tôi thích anh ta là vì vào ngày thi đại học, tôi bị một tên xã hội đen chặn lại trong một con hẻm, tên đó do Dư Thư Nhan thuê. Cô ta đã bị đuổi khỏi trường vì bắt nạt bạn và không được thi đại học nên muốn hủy hoại cơ hội thi của tôi.
Chính Chu Diệp đi xe máy ngang qua đã cứu tôi và đưa tôi đến trường.
Tuổi trẻ ngưỡng mộ anh hùng nhất.
Tôi đã lập tức thích anh ta.
Sau khi vào đại học, tôi mới biết tôi và anh ta học cùng chuyên ngành, cùng một trường đại học nên đã mừng thầm trong lòng.
Khi đó, anh ta đang hẹn hò với sinh viên cao đẳng cùng thành phố - Dư Thư Nhan, tôi đành chôn giấu tình cảm thầm mến ở trong lòng.
Vì Dư Thư Nhan, anh ta trốn học nhiều lần, không tham gia làm bài tập nhóm, bị bạn bè xa lánh nên tôi âm thầm giúp làm bài tập về nhà và dạy kèm anh ta.
Lúc đó tôi sẽ cảm thấy rất vui vì có thể giúp được anh ta.
Hiện giờ nghĩ lại, làm sao tôi có thể là nữ chính của truyện ngược chứ? Rõ ràng tôi là nữ chính simp chúa trong tiểu thuyết dành cho nam giới đúng không? Hóa ra chỉ làm tổn thương chính tôi thôi phải không?
Càng nghĩ càng ước gì có thể tự tát vào mặt mình trong quá khứ mấy cái.
Tôi vào bếp lấy nước nhưng phát hiện máy lọc nước không có nước ấm.
Tôi đã từng thực sự yêu điên cuồng, mụ mị đầu óc đến mức bỏ qua những chi tiết này và vui vẻ tự làm mọi việc!
Thật sự là có bệnh!
Tôi đặt cốc xuống, quay lại hỏi Chu Diệp: “Sao anh uống hết nước mà không thay?"
Chu Diệp cau mày, buột miệng nói: "Trước giờ không phải em vẫn luôn..."
Anh ta đang nói đột nhiên dừng lại, có lẽ là vì nghĩ dự án của công ty anh ta vẫn còn trông cậy vào sự hỗ trợ của tôi nên anh ta lén giấu bực bội, khẽ ho một tiếng, đổi lời: “Chủ yếu là do hôm nay anh không cẩn thận bị đau eo, nếu không thì để anh thay vậy.”
Anh ta thật sự chống eo đứng dậy nói: “Chỉ thay bình nước thôi chắc không sao đâu, anh sẽ thay... Á!"
Cùng lúc đó, 121 cũng cất tiếng nói.
“Đã nhận được yêu cầu của nhân vật Chu Diệp, sẽ sắp xếp!"