Chương 8: Cô ấy tới rồi!

Đầu óc Trần Minh như tê liệt.

Trong phòng phát live, bởi vì đã chuyển xuống camera lầu dưới nên mọi người chỉ có thể nghe được tiếng khóc nỉ non một cách mơ hồ. Tất cả khán giả ngừng bình luận và yên lặng suy đoán.

Trần Minh hít một hơi thật sâu và bước tới đẩy cửa phòng tắm. Vừa bước vào thì nhìn thấy một người phụ nữ toàn thân ướt sũng đang ngồi xổm và ôm mặt khóc. Trên người cô ta vẫn mặc bộ váy đỏ nhưng nó đã bị ướt đẫm nước, chiếc váy ôm sát vào da thịt để lộ đường cong mỹ miều. Cảnh tượng này vô tình lọt thẳng vào mắt Trần Minh.

Trân Nhi ngẩng đầu lên nhìn Trần Minh đang cầm thanh kiếm có vỏ bọc trong tay, cô sợ hãi hét lên một tiếng: "A…"

Trần Minh thì giật mình sửng sốt, hắn vội vàng nói xin lỗi rồi đóng cửa lại như muốn bỏ trốn.

Bây giờ hắn có thể chắc chắn 100% rằng cô gái này không phải là ma. Bởi vì nếu là ma thì e là khi nãy cô ta sẽ không gào thét mà lập tức lao đến gϊếŧ hắn.

Không lâu sau, Trân Nhi mặc áo tắm đi ra và nhìn Trần Minh bằng vẻ mặt hung dữ rồi nhảy vào cắn cánh tay của hắn, nói: "Cái tên biếи ŧɦái này, tôi đã nói là đừng vào rồi mà! Anh nghe không hiểu sao?"

Nghe thấy tiếng la mắng của cô, khán giả trong phòng phát live đồng loạt kêu lên: Quả thực tên streamer này chuyển camera chỉ để nhìn lén cô gái váy đỏ tắm.

"Ghê tởm quá, cô gái kia bị nhìn thấy chưa?"

"Không, tôi thấy rất ghen tị."

Trần Minh không hề biết rằng trong phòng phát live đang bàn tán chuyện hay này của hắn. Số lượng người xem không những không giảm mà còn tăng vọt, chỉ trong nháy mắt đã vượt mức 10.000 người xem. Tuy rằng với tư cách là streamer, hắn chưa từng tương tác với người xem nhưng việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến buổi phát live. Thậm chí nhiều người còn cảm thấy cách live này thật thú vị.

"Tôi đã xin lỗi rồi mà, mau buông ra." Trần Minh nhìn Trân Nhi đang ngấu nghiến cánh tay của hắn đành bất lực nói.

Hắn có làn da khá thô ráp và thịt tương đối dày, Trần Nhi cũng không cắn quá mạnh nên thực sự hắn không cảm thấy đau chút nào.

"Xin lỗi mà có ích thì cần luật pháp để làm gì?" Trân Nhi không chịu buông tha và nói bằng giọng hậm hực.

"Cô không buông ra là tôi báo cảnh sát đấy." Trần Minh cảnh cáo.

"Hừ, cẩn thận tôi kiện anh tội quấy rối phụ nữ đó." Trân Nhi không sợ.

Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thêm thì Trần Minh đã bế cô lên, hai tay ôm lấy chân cô và đi thẳng vào phòng ngủ: "Không phải em hỏi anh có phải là thái giám hay không sao?"

Câu nói này đã bị toàn bộ người xem trong phòng live nghe được. Đột nhiên có người bình luận:

"Ngài đánh rơi vương miện rồi nè!"

"Vô liêm sỉ!"

Và vô vàn bình luận tương tự.

Trân Nhi cũng bị Trần Minh dọa sợ. Không biết sợ thật hay không nhưng trên mặt cô tràn đầy sự hốt hoảng và tay chân không ngừng giãy giụa.

"Buông ra tên dê cụ này! Mau cút khỏi đây ngay!... Hu hu…"

Tức nước vỡ bờ, cuối cùng cô bắt đầu khóc.

Thấy vậy, Trần Minh biết trêu đùa như thế là đủ rồi, hắn ôm Trân Nhi vào giường rồi đắp chăn cho cô. Bởi vì hắn thực sự không thể kiềm chế được trước cảnh cô mặc đồ ngủ đi qua đi lại trong nhà.

Sau khi uống một cốc nước lạnh, Trần Minh châm một điếu thuốc lá.

Nhìn khung cảnh bên ngoài trời đang mưa tầm tã, hắn chợt thấy nhức đầu, nói: "Thôi đừng khóc nữa, anh thực sự không nhìn thấy gì cả."

Trân Nhi thổn thức một lúc rồi nín dần, hỏi lại: "Thật không?"

"Thân hình này của em không đáng để anh phải mạo hiểm nhìn trộm."

Trân Nhi tức giận kéo chăn ra nói: "Thân hình tôi làm sao?"

Trần Minh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp mịn màng, nửa thân trên thì ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp vải trắng mỏng tanh.

Máu mũi suýt chút nữa đã phun ra, nhưng hắn cố giả bộ hung ác nói: "Em không đắp chăn vào coi chừng đêm nay bị anh ăn thịt đó."

Trân Nhi sợ hãi nhanh chóng đắp chăn lại…

"Anh đang hăm dọa tôi à?…"

"Không. Chính em đang dụ dỗ tôi…"

"Tên dê chúa này! Cút đi!"

Chiếc gối bị quăng tới cửa, ầm một tiếng. Trần Minh trực tiếp đóng cửa lại rồi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ phụ nữ ngực bự thường vừa ngốc vừa đáng yêu như vậy sao?

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, hắn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách rồi lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Nhã.

Chuông điện thoại reo lên một lúc, Triệu Nhã bắt máy nói: "Anh chưa ngủ à?"

"Mẹ sao rồi?" Trần Minh lo lắng hỏi.

Ca phẫu thuật đã được sắp xếp ổn thỏa nên lúc này tâm trí hắn chỉ nghĩ về mẹ.

"Yên tâm đi. Đang phẫu thuật rồi, sẽ không sao đâu mà." Triệu Nhã an ủi.

Trần Minh gật đầu nói: "Em cũng nên chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân quá mệt mỏi nha."

"Yên tâm đi, anh… Anh không có ở nhà sao?" Triệu Nhã đột nhiên hỏi.

Trần Minh chợt đổ mồ hôi lạnh. Khả năng lừa dối được Triệu Nhã gần như là bằng không. Bởi vì hai người bọn họ đã quá hiểu nhau, nếu như hắn nói dối, Triệu Nhã chắc chắn sẽ nhận ra. Hắn đành bất đắc dĩ gật đầu thừa nhận: "Ừm, hiện giờ anh không có ở nhà."

Triệu Nhã không hỏi thêm nữa mà chỉ dặn dò hắn: "Ừm, vậy anh ngủ sớm đi."

"Cảm ơn em."

Sau khi cúp điện thoại, Trần Minh nắm chặt tay, trong lòng tràn đầy áy náy với mẹ và Triệu Nhã. Nhưng hiện tại hắn không còn sự lựa chọn nào khác, hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này để sống sót trở về!

Hắn không tắt đèn và ngả lưng xuống sô pha rồi nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi. Nhưng căn bản là hắn không tài nào ngủ được, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Đồng hồ đã gần ba giờ nhưng hắn vẫn chưa thể ngủ được.

"Két…"

Tiếng cửa phòng ngủ từ từ mở ra. Trân Nhi rón rén bước tới.

Trần Minh nhắm mắt giả bộ ngủ, hắn muốn thử xem rốt cuộc cô ấy muốn làm gì.

Trân Nhi ôm chăn rồi leo lên ghế ngủ cùng hắn. May mắn là ghế sô pha đủ rộng để cả hai cùng nằm. Cô tiến sát vào hắn và Trần Minh có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ người cô.

"Này em ơi, sao chúng mình không cùng nhau ngủ trên giường mà phải chen chúc trên sô pha nhỉ?" Trần Minh miễn cưỡng nói.

Có lẽ cô ấy sợ ma nên không ngủ được và cần người ngủ chung cho an tâm hơn chăng?

"Em… Em sợ." Trân Nhi thì thào bên tai hắn.

Khi cô nói lời này, Trần Minh có thể cảm nhận được sự run rẩy của cô, hắn không đành lòng liền đưa tay đặt lên cái trán lạnh ngắt của cô.

"Cô… cô ấy đến rồi." Trân Nhi sợ hãi nói. Là hoảng sợ thật chứ không phải diễn kịch. Nếu là diễn kịch thì thật đáng tiếc khi cô không được đề cử giải Oscar.

"Ai tới?" Trần Minh nhìn Trân Nhi và nghi ngờ hỏi.

Đột nhiên đồng tử của hắn co giật mạnh, chỉ trong nháy mắt mồ hôi lạnh thấm ướt áo sơ mi.

Người phụ nữ trước mặt hắn không phải là Trân Nhi!

Mãi cho đến lúc này Trần Minh mới nhận ra rằng cô gái bên cạnh hắn không mặc váy ngủ mà đang mặc một chiếc váy trắng dài nhuốm đầy máu. Phía sau nhìn rất giống Trân Nhi nhưng lại không phải…

Kim Linh!

Trần Minh vốn định vội vàng chạy trốn nhưng vào lúc này, thân thể hắn không thể cử động được. Toàn thân đột nhiên cứng ngắc giống như bị bóng đè.

Nỗi sợ hãi phủ kín căn phòng, hơi lạnh tỏa ra càng lúc càng mạnh, cửa sổ cũng bị gió thổi tung.