Chương 7: Khuôn mặt trước ống kính

Nam sinh tóc vàng nghe vậy không khỏi nở nụ cười, nói: "Hừ, thật không hiểu hai người đó đến đây vì cái gì nữa? Chắc bọn họ phải ăn gan hùm rồi mới dám đến nơi này làm mấy cái chuyện xằng bậy đó. Đến hiện trường xảy ra án mạng để quay phim à? Chà… Tôi thực sự rất mong chờ tác phẩm này nha! Người phụ nữ đó đẹp tới vậy cơ mà…"

"Suy nghĩ thật kinh tởm!" Cô gái tóc dài cắt lời hắn.

"Thực sự là như vậy mà." Nam sinh tóc vàng nói với vẻ mặt đã hiểu rõ mọi chuyện từ lâu.

Từ Hải bất đắc dĩ thở dài nói: "Được rồi đi thôi, ngày mai quay lại xem xét một chút. Tôi luôn cảm thấy căn hộ đó có vấn đề, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên nơi này xảy ra án mạng."

Bốn người vừa đi được một đoạn trên con đường yên tĩnh thì bỗng nhiên nam sinh tóc vàng thấy khó chịu ở cổ. Giống như có thứ gì đó đang kìm chặt lên đầu hắn.

Nhưng khi hắn đưa tay ra sau sờ gáy thì không phát hiện được gì. Hắn lắc đầu rồi không suy nghĩ nhiều nữa.

Bóng dáng họ khuất xa dần, màn đêm dày đặc giống như một dòng máu đen kịt lạnh lẽo chảy ra từ một xác chết thối rữa rồi uốn lượn và bao trùm lấy không gian. Mảnh trăng non lơ lửng trên bầu trời đang tỏa ra từng tia sáng mờ ảo tựa hồ giống như giọt lệ ứa ra từ khóe mắt người phụ nữ…

Đột nhiên trời đổ cơn mưa. Mưa rơi lộp độp tưới ướt cỏ cây và mặt đất bắt đầu mưng mủ nhầy nhụa, không khí đặc quánh và ngột ngạt.

Từ trong bóng tối dần hiện ra một đôi mắt dữ tợn đầy oán khí.

Trần Minh và cô gái mặc váy đỏ đã lên tới tầng bốn khu chung cư. Đèn trong hành lang được điều khiển bằng giọng nói.

Trần Minh thấy hơi khó hiểu, tại sao khu chung cư này lại lắp đặt hệ thống điều khiển ánh sáng bằng âm thanh như vậy?

"Hơi đáng sợ phải không?" - Cô gái váy đỏ nghiêng đầu hỏi.

"May mắn là tôi đã từng trải qua những chuyện còn đáng sợ hơn thế này." Trần Minh dừng lại rồi lịch sự hỏi: "Anh tên Trần Minh, còn em?"

"Thiên thần nhỏ." Cô cong môi hơi mỉm cười trêu đùa hắn.

Trần Minh cũng không hỏi nữa mà bắt đầu nhìn xung quanh. Tầng bốn tổng cộng có bốn căn hộ lần lượt là 401, 402, 403 và 404. Kim Linh chết do nhảy ra ngoài ban công tự tử, vậy chỉ có thể là hai căn hộ 403 và 404.

Trần Minh ngó đầu nhìn vào hai căn hộ này nhưng cửa bị khóa chặt nên chẳng nhìn thấy gì bên trong.

Lúc này cô gái váy đỏ mở cửa căn hộ 402 và quay đầu lại hỏi Trần Minh: "Sao còn đứng ngây ra đó? Không định vào sao?"

Trần Minh hơi kinh ngạc, nói: "Không tiện đâu."

"Gì chứ? Sợ tôi ăn thịt anh sao? Hiện tại chủ chung cư đã ngủ rồi nên không có ai mở cửa căn hộ cho anh đâu. Anh không ngủ lại nhà tôi thì định ngủ ở chỗ nào?"

Trần Minh nghe cô gái váy đỏ nói vậy thì suy nghĩ một hồi rồi không chút do dự trực tiếp bước vào nhà.

Một người phụ nữ như cô còn không ngại thì hắn việc gì phải ngại.

Khi những người trong phòng phát live xem được cảnh này, họ bắt đầu nháo nhào lên.

Tôi Rất Ghen Tị: Mẹ kiếp, tại sao tôi không gặp được chuyện như vậy?

Đạo Sĩ Núi Chung Nam: Không được! Cho tôi địa chỉ đi! Tôi muốn rời núi! Tại sao tôi đẹp trai thế này mà chỉ có thể ngày ngày xem phim, còn anh streamer xấu xí thì lại gặp được người đẹp như vậy?

Chúa Tể Wibu: Một đám đàn ông thô tục.

Ếch Của Tôi Không Về Nhà: Đạo Sĩ Núi Chung Nam, hình đại diện của ông chính là ông đúng không?

Khi bước vào phòng, căn phòng không khác gì một căn hộ bình thường có một phòng ngủ và một phòng khách, không gian có vẻ khá rộng rãi.

Cô gái váy đỏ vừa vào nhà đã cởi giày rồi đi dép lê. Sau đó lấy bộ đồ ngủ và đi vào nhà tắm, trước khi đi không quên quay lại dặn dò Trần Minh: "Không được nhìn lén nha. Nếu không tôi nhất định cắn chết anh!"

Trần Minh nhắm mắt thở dài nói: "Xin lỗi, cô nương không phải gu của tôi. Tôi đã có người trong mộng rồi nha."

"Vậy thì tốt. Còn nữa, tôi tên là Trân Nhi." Cô gái áo đỏ nói xong liền đi thẳng vào phòng tắm và đóng cửa lại.

"Trân Nhi?"

Trần Minh không nghĩ nhiều mà chỉ kiểm tra xung quanh. Tiếp đó hắn mở máy lên xem tình hình bên trong phòng phát live. Số người xem live đã tăng vọt lên hơn 2.000! Kèm theo đó là hàng loạt bình luận thúc giục streamer mau nhanh chóng chiếm lấy cô gái kia đi. Đồng thời tài khoản livestream của hắn đã thu được vài trăm lượt theo dõi.

Tài khoản Tài Xế Già bình luận: Đừng ngại ngùng nữa bro, tôi đã chuẩn bị sẵn giấy vệ sinh rồi.

Trần Minh không quan tâm, hắn trực tiếp chuyển sang camera ở tầng dưới để kiểm tra tình hình dưới đó.

Hình ảnh tối đen rồi tự động chuyển qua chế độ quay phim ban đêm, quanh cảnh đại sảnh nhất thời trở nên khá rõ ràng.

Cách bố trí của đại sảnh vẫn như trước đó, một vài chiếc ghế đặt cạnh bàn, quầy lễ tân trống trơn và bộ sô pha cũ.

Đột nhiên người xem trong phòng phát live sợ đến mức suýt ném điện thoại ra ngoài.

Một người phụ nữ có gương mặt tái nhợt và đôi mắt trắng dã không tròng bất thình lình xuất hiện trước ống kính. Khuôn mặt xuất hiện quá đột ngột khiến người xem không kịp phản ứng!

Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt người phụ nữ đã biến mất như một áo giác.

Phòng phát live im lặng đủ mười giây rồi bùng nổ bình luận.

Tôi Không Ổn Chút Nào: Mẹ kiếp! Tôi cởϊ qυầи chờ sẵn rồi mà gần như bị tê liệt vì giật mình.

Đạo Sĩ Núi Chung Nam: Ha ha, tôi biết ngay nơi này không sạch sẽ mà, may là tôi chưa cởϊ qυầи.

Chúa Tể Wibu: Hừ! Tôi không xem nữa đâu. Thật đáng sợ, sao streamer lại diễn mấy cảnh kinh dị như vậy!

Tài Xế Già: Bây giờ tôi chỉ muốn gửi cho streamer một quả bom.

Người xem đua nhau bình luận. Lúc này Trần Minh mới hoàn hồn nhưng tay vẫn còn hơi run và đồng tử giãn ra, còn áo sơ mi thì ướt đẫm mồ hôi.

Hắn chắc chắn rằng người phụ nữ vừa xuất hiện trên hình chính là một con ma.

Người xem live đều cho rằng đó là giả. Dù sao thời gian đổi chỗ giữa hai camera cũng đủ để dàn dựng cảnh diễn. Nhưng Trần Minh biết rõ rằng hắn không hề làm vậy!

Hình như gương mặt đó là của nữ người mẫu nhảy lầu tự tử Kim Linh!

Bây giờ Trần Minh mới hiểu tại sao lúc đó lại thấy gương mặt của cô gái váy đỏ thật quen thuộc. Bởi vì cô ta nhìn rất giống Kim Linh.

Tâm trí Trần Minh bắt đầu tê dại, hắn đã ở chung với quỷ nữ lâu như vậy sao?

Nghĩ đến đây hắn cảm thấy cổ họng có chút khó chịu và không khỏi nhìn về phía phòng tắm. Bên trong thật yên tĩnh, đã một lúc lâu rồi mà không nghe được tiếng xả nước.

Hắn đứng dậy và lấy thanh đoạn kiếm còn nguyên vỏ bọc trong túi ra rồi từng bước tiến lại gần phòng tắm.

Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, nhưng khi tới gần thì chợt nghe được tiếng thút thít như đang khóc. Tuy tiếng khóc rất khẽ nhưng vẫn cảm nhận được sự thê lương u uất.