Chương 25: Kiếp trước ngươi là ta, kiếp này ta là ngươi...

"Chú Mục." Trần Minh thấy vậy vội vàng đứng dậy chào. Không biết vì sao, khi nhìn thấy hai người này hắn luôn có cảm giác vô cùng thân thiết.

Mục Thanh gật đầu nói: "Quả thực mấy ngày nay chú đang đau đầu vì vụ án này. Hung thủ rõ ràng là người quen, hơn nữa hắn còn biết rõ vị trí của tất cả các camera giám sát trong bệnh viện. Sau khi gây án, hắn đã phi tang toàn bộ chứng cứ và manh mối phạm tội. Vì vậy bây giờ bọn chú dự định sẽ điều tra từng người trong bệnh viện."

"Cháu đã tìm được những thứ này ở trên tầng 3." Trần Minh lấy trong túi ra một mảnh vải dính máu và mấy mẩu thuốc lá mà hắn tìm được ở khoa điều trị nội trú trước đó.

"Cháu nghĩ có thể tìm được chút manh mối gì đó. Nhưng cháu muốn biết, có phải vẫn chưa tìm được thi thể của Bạch Tử Hàm hay không?"

Trước câu hỏi có phần đột ngột của Trần Minh, Mục Thanh và Lâm Hàn cau mày.

"Đúng vậy, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể nạn nhân. Điều này khiến bọn chú cảm thấy hơi kỳ quái."

Trần Minh rơi vào trầm tư, rốt cuộc hung thủ đã làm cách gì để giấu xác một cách hoàn hảo như vậy?

"Cháu còn một chuyện muốn hỏi, tại sao tầng 3 lại không có phòng 23? Cháu đã ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc khi tới gần đó." Trần Minh ngẩng đầu nói.

"Mùi hôi thối sao?" Mục Thanh hỏi nhỏ, sau đó vội vàng đứng dậy và nói: "Chú biết rồi, cảm ơn con trai. Cháu còn biết điều gì nữa không?"

Trần Minh suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên nheo mắt lại, nói: "Cháu biết một nam bác sĩ phẫu thuật tên Hứa Tông Trạch, dường như anh ta bị hội chứng ám ảnh về sạch sẽ OCD. Người mắc OCD có thể trở thành bác sĩ được hay không?"

Mục Thanh hơi bất ngờ, hỏi: "Hội chứng ám ảnh sạch sẽ OCD sao?"

"Đúng vậy."

"Chú hiểu rồi."

Dứt lời, ba người đứng dậy và tiến về phía cửa ra vào. Trước khi đi, Mục Thanh còn không quên thu dọn mảnh vải dính máu và đống mẩu thuốc lá trên bàn.

Trần Minh nhìn bóng dáng họ rời đi rồi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ sẽ sớm tìm được đáp án thôi.

Không biết tại sao khi gặp Hứa Tông Trạch, Trần Minh luôn cảm thấy anh ta có gì đó không ổn. Mặc dù anh ta nói chuyện khá tự nhiên nhưng lại có vẻ rất giả tạo.

Trước đó khi nhặt tấm vải lên, tay Trần Minh đã bị dính một ít máu. Khoảnh khắc Hứa Tông Trạch đưa tay đỡ Trần Minh dậy, hắn cảm nhận được bàn tay nam bác sĩ kia đang run lên như thể muốn rút tay lại ngay lập tức. Nhưng khi ấy, Trần Minh đã nắm chặt lấy tay anh ta, và chỉ trong một khắc, hắn đã thấy rõ được sự khinh bỉ trong ánh mắt bác sĩ Hứa.

Tại sao một bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa lại có thái độ như vậy khi chạm vào máu?

Hắn quay đầu lại nhìn cây bút tiên đang nằm trên bàn. Câu trả lời sẽ có ngay thôi.

Mục Thanh, Lâm Hàn và Ngô Dao lái xe trở lại bệnh viện. Cả ba đều im lặng thật lâu, cuối cùng Ngô Dao không nhịn được liền lên tiếng hỏi: "Cục trưởng Mục, chúng ta có nên tin lời hắn không?"

Mục Thanh cười, nếp nhăn trên mặt co lại trông vừa nghiêm nghị vừa gần gũi: "Cô biết cậu ta sao?"

"Dạ không." Ngô Dao ngẩng đầu tò mò hỏi.

Có thể nói Mục Thanh và Lâm Hàn là hai huyền thoại sống của sở cảnh sát. Họ đã cùng nhau phá được vô số vụ án quỷ dị và nguy hiểm. Đôi khi hai người còn được cử đến các thành phố khác để truy quét tội phạm. Mặc dù cả hai chỉ giữ chức cục trưởng và cục phó nhưng ít ai dám mạo phạm đến họ.

"Cậu ta họ Trần, chính là con trai của người mà ngày xưa cô hay nhõng nhẽo chạy theo gọi chú Bình chú Bình đó." Mục Thanh nhẹ giọng nói.

Đôi mắt ông sâu thẳm và xa xăm như thể đang nhớ lại nhiều chuyện trong quá khứ.

Ngô Dao há hốc miệng: "Cậu ta chính là… Con trai của chú Bình?"

"Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà tên nhóc này đã cao lớn như vậy rồi." Lâm Hàn vừa lái xe vừa nắm quẻ bói trong tay và cười nói.

Mục Thanh quay qua nhìn ông: "Cho nên mới nói, chúng ta độc thân nửa đời, bây giờ có một người cháu trai như nó cũng tốt." Ông dừng lại rồi nhìn vào quẻ bói trên tay Lâm Hàn và nói tiếp: "Nhưng có một chuyện tôi muốn hỏi ông từ lâu rồi, quẻ của ông không chuẩn, vậy còn giữ để làm gì?"

"Không phải không chuẩn, mà là chưa tới lúc thôi." Lâm Hàn mỉm cười đáp lại.

Ngô Dao ngồi nhìn hai người họ nói chuyện, trong lòng cảm thấy thật khó hiểu.

Bình thường khuôn mặt của cục trưởng Mục rất lạnh lùng và nghiêm nghị. Mặc dù gương mặt của cục phó Lâm hiền hòa hơn nhưng cũng rất ít khi cười.

Nhưng hôm nay tại sao hai người họ lại vui vẻ tới vậy?

Lúc này Mục Thanh quay đầu lại nhìn Ngô Dao và đưa cho cô tấm vải dính máu cùng mẩu thuốc lá, nói: "Cô trở về kiểm tra dấu tay và DNA của vết máu trước đi."

"Vâng." Ngô Dao bất đắc dĩ xuống xe. Vốn tưởng rằng mình sẽ có cơ hội học hỏi chút kinh nghiệm từ hai vị tiền bối, không ngờ vẫn giống như mọi lần, chỉ có hai người họ cùng nhau đi điều tra.

Cô thất vọng đưa chân đá một viên sỏi bên đường rồi một mình trở về sở cảnh sát.

"Bút tiên, bút tiên, kiếp trước ta là ngươi, kiếp này ngươi là ta, nếu muốn nối tiếp duyên, xin cùng ta vẽ một vòng…"

"Bút tiên, bút tiên, kiếp trước ta là ngươi, kiếp này ngươi là ta, nếu muốn nối tiếp duyên, xin cùng ta vẽ một vòng…"

"Bút tiên, bút tiên…"

Dưới ánh đèn mờ ảo trong căn phòng yên tĩnh, Trần Minh cầm chiếc bút có khắc chữ Hàm, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.

Hắn không biết có thể thỉnh được bút tiên và hỏi một vài câu hay không.

"Đùng…!"

Cửa sổ đang đóng chặt đột nhiên mở tung, gió lạnh thốc vào, căn phòng tràn ngập khí lạnh.

Trần Minh hơi nheo mắt, trong lòng có chút hồi hộp. Nói không sợ là nói dối, nhưng hắn không nhìn thấy nữ y tá nhỏ nào xuất hiện cả.

Có lẽ cô ấy đã đến, hoặc vẫn chưa đến. Trần Minh không dừng lại và tiếp tục lẩm bẩm.

"Bút tiên, bút tiên, kiếp trước ta là ngươi, kiếp này ngươi là ta, nếu muốn nối tiếp duyên, xin cùng ta vẽ một vòng tròn… Bút tiên bút tiên"

Nhiệt độ càng lúc càng giảm sâu, cốc nước trên bàn đã tỏa khói nghi ngút. Lúc này trên mặt đất quả thực đã bắt đầu tỏa ra một màn sương mù.

Không chỉ cốc mà sàn nhà hay mặt bàn, thậm chí là cả cơ thể hắn cũng chìm trong màn sương mờ ảo.

Tuy rằng sương mù đã xuất hiện nhưng chiếc bút trên tay Trần Minh vẫn không vẽ được hình tròn. Hắn nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục thỉnh mời.

Nhưng thật kỳ lạ, cô không muốn gặp hắn hay là có lý do gì sao?

Hắn tin nữ y tá đã đến, nhưng hắn lại không thể nhìn thấy cô.

Thử dùng mắt âm dương xem sao?

Nghĩ đến đây, Trần Minh không do dự, hắn thả lỏng rồi bắt đầu nhắm mắt lại và tìm kiếm cảm giác lạnh buốt bên trong nhãn cầu.

Quả nhiên không lâu sau, một luồng khí lạnh căm truyền đến từ trong nhãn cầu. Cảm giác giống như có hai tảng băng lạnh giá và ẩm ướt đang đè nặng lên mi mắt.

Trần Minh bất ngờ mở mắt, nhìn thấy người trước mặt mình, đồng tử hắn lập tức co lại.

Hắn đã nhìn thấy cô.

Một cô gái nhỏ nhắn mặc đồng phục y tá đang ngồi trước bàn, cô trùm kín đầu chỉ để lộ nửa khuôn mặt tái nhợt không chút máu.

Hắn không thể nhìn thấy đôi mắt của cô, nhưng lại cảm nhận được cô đang nhìn hắn bằng ánh mắt đầy oán hận.

Cô ấy đang nhìn mình!

Trần Minh nuốt một ngụm nước bọt, đây chưa phải là điều quái dị nhất. Quái dị nhất là cô gái kia đang chậm rãi duỗi tay phải ra rồi nắm lấy tay hắn và cùng viết chữ.

Lúc này, đôi tay của Trần Minh đã lạnh cóng đến mức không còn cảm nhận được chút cảm giác gì.

Đầu bút từ từ di chuyển rồi vẽ một vòng tròn trên trang giấy trắng.

Trần Minh trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này. Tuy không phải lần đầu gặp ma nhưng hắn vẫn rất kinh hãi và hoảng sợ trước những thứ này.

Sau khi vẽ xong vòng tròn, bút tiên không dừng lại mà bắt đầu viết gì đó.

Đồng tử của Trần Minh hơi co lại, bởi vì hắn thực sự chưa hỏi gì.

Không phải là loại bút tiên bình thường sao?

Dòng chữ được viết rất chậm, nhưng hắn vẫn có đọc hiểu.

"Anh có thể thấy tôi."

Đây không phải là câu hỏi mà là một sự khẳng định.

Trần Minh có chút luống cuống, hắn liếʍ liếʍ bờ môi khô khốc rồi gật đầu nói: "Có thấy."

"Anh muốn giúp tôi?"

"Đúng vậy."

Trần Minh bắt đầu thấy đau đầu. Mọi người thỉnh bút tiên đến để hỏi chuyện, còn hắn thì đang biến thành một chàng bút tiên bị hồn ma tra hỏi.

"Anh giúp tôi như thế nào?" Bút tiên viết lên tờ giấy rồi ngẩng mặt nhìn hắn. Khuôn mặt xinh xắn khả ái bỗng nhiên dính đầy máu, tròng mắt trắng dã thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ!

Trần Minh sợ tới mức suýt chút nữa đã ném cây bút đi, nếu không phải chợt nhớ ra ném bút đi sẽ chết thì hắn đã sớm bỏ chạy.

Bình tĩnh! Bây giờ, điều cần thiết nhất là phải bình tĩnh lại!