Chương 24: Nữ Cảnh Sát

Trần Minh liếc nhìn cây bút rồi cứ thế rời đi. Nhưng, có lẽ linh hồn của cây bút tiên không đi theo hắn.

Vụ án này vẫn chưa được giải quyết nên linh hồn nữ y tá vẫn lưu lại ở bệnh viện.

Thế giới này tồn tại rất nhiều sự bất lực và tuyệt vọng.

Không phải lỗi của ai, chỉ là hắn không có sự lựa chọn.

Bên ngoài khoa điều trị nội trú là khuôn viên đi dạo dành cho bệnh nhân. Trần Minh ngồi dựa lưng vào ghế đá và lặng nhìn chiếc bút trong tay.

Hắng ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời trong xanh không một bóng mây rồi chợt cảm thấy thế gian này thật vô thường, lại cảm thấy cuộc đời thật trớ trêu và có chút buồn cười.

Nửa tháng trước, hắn chỉ là một tiểu thuyết gia hạng ba đang vò đầu bứt tóc lo tiền chữa bệnh cho mẹ. Vậy mà bây giờ hắn lại phải lo cho mạng sống của chính mình.

Khoảng cách giữa các lần livestream là 1 tuần. Tức là sau 6 ngày nữa, hắn lại phải livestream kinh dị.

Trần Minh giơ cây bút trong tay lên, đôi mắt hắn mơ hồ hiện ra một tia phức tạp: "Kỳ thực chúng ta đều là người đáng thương. Anh rất muốn giúp em, vì vậy hy vọng em có thể nói cho anh biết hung thủ sát hại em là ai được không?"

Trần Minh hoàn toàn không nhận ra rằng lúc này hắn trông giống như một bệnh nhân tâm thần. Mọi người trong khuôn viên đều nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.

Ngay cả nữ y tá mà hắn gặp ở ngoài cổng cũng vậy. Cô nhíu mày nhìn Trần Minh, trong lòng cực kỳ tò mò. Nếu không phải cấp trên bảo cô không được động thủ thì e là cô đã lao vào còng tay hắn từ lâu rồi.

Bởi vì tên này thực sự quá khả nghi.

Thực ra Trần Minh đã sớm chú ý đến nữ y tá, chỉ là hắn không bận tâm mà thôi.

"Chẳng lẽ phải tiến hành nghi thức thỉnh bút tiên thật sao?" Trần Minh nhẹ giọng thì thầm.

Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn quyết định làm thử.

Trần Minh đứng dậy và rời khỏi bệnh viện số 3 rồi ghé vào một khách sạn ở gần đó.

"Anh ta đi rồi." Nữ y tá nhìn bóng Trần Minh rời đi rồi gọi một cuộc điện thoại.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc: "Ừm, tôi hiểu rồi. Không có việc gì đâu, chỉ cần để mắt đến nó một chút là được. Tên nhóc này là một phần tử khá nguy hiểm."

"Vâng." Sau khi nữ y tá cúp điện thoại thì lập tức đi theo Trần Minh về khách sạn. Khi đã xác định rõ vị trí của đối tượng khả nghi, cô liền thay một đồ gợi cảm và cực kỳ quyến rũ. Gương mặt trang điểm rất nhẹ nhàng và thanh tao, ánh mắt chứa đầy mị lực chết người khác hẳn với khi nãy.

Trần Minh tùy tiện chọn một căn phòng và xin lễ tân một tờ giấy trắng rồi tiến về phòng và đóng cửa lại.

Trong lòng hắn có chút hồi hộp. Trước kia Trần Minh không tin trên đời này lại có ma quỷ, nhưng hiện tại…

Chính hắn đã suýt chết trong tay những thứ quỷ quái đó.

Trần Minh thu dọn đồ đạc trên bàn thật sạch sẽ. Sau đó đặt tờ giấy trắng lên bàn, hắn nhìn cây bút trong tay và cắn chặt răng. Thôi thì sống chết là do trời định, sớm muộn gì cũng phải chết, mình không quan tâm!

Nếu có thể thỉnh được bút tiên thì cơ hội sống sót trong các lần livestream sắp tới sẽ cao hơn.

"Bút tiên bút tiên, kiếp trước ngươi là ta, kiếp này ta là ngươi, nếu muốn nối tiếp duyên, xin cùng ta kết giao…"

"Cốc cốc!"

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên làm gián đoạn nghi thức.

Trần Minh nhíu mày đặt bút xuống và đứng dậy tiến về phía cửa. Xuyên qua mắt mèo, hắn nhìn thấy một người đẹp vô cùng quyến rũ đang đứng trước cửa. Gương mặt nhìn rất quen nhưng lại không thể nhớ được đã gặp cô nàng này ở đâu.

"Xin lỗi, tôi không cần tiếp viên." Trần Minh trả lời thẳng thừng.

Ngô Dao hận không thể xông vào đá chết tên này.

Kế hoạch cô mất công nghĩ ra, không ngờ hắn lại không chịu mắc bẫy. Đường đường là một cảnh sát ưu tú, cô không tin không thể điều tra được hắn đang làm gì trong phòng.

Ngô Dao rút thẻ cảnh sát ra và ghé vào mắt mèo nói: "Tôi là cảnh sát, bây giờ tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án gϊếŧ người ở bệnh viện. Mời anh đi theo tôi một chuyến."

Lúc này, Trần Minh mới hiểu vì sao cô gái này lại quen mắt tới vậy. Hắn có cảm giác cô rất giống với nữ y tá đã gặp ở cổng bệnh viện.

Tuy không muốn nhưng hắn vẫn miễn cưỡng mở cửa.

"Chị hai à, tôi là một công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật, cô dựa vào bằng chứng gì mà đòi đưa tôi đi?" Trần Minh giơ hai tay lên và bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ trước mặt.

Hắn sờ mũi, trong ấn tượng của hắn thì chưa hề đắc tội gì với cô, nhưng không hiểu sao cô cứ nhìn chằm chằm vào hắn.

Ngô Dao nhìn bộ dạng này của Trần Minh thì có chút do dự. Thực ra chỉ là cô tò mò không biết hắn đang muốn làm cái gì, chứ cô không hề có y định bắt hắn.

Hừ, dù sao cũng đã mở cửa, hay là vào phòng điều tra một chút?

Nghĩ đến đây, Ngô Dao mỉm cười nói: "Tôi có vài điều muốn hỏi anh."

"Tôi từ chối trả lời." Trần Minh không chút do dự đáp lại.

Hắn nhíu mày, hắn không muốn liên lụy đến nữ cảnh sát này. Bởi vì rõ ràng vụ án gϊếŧ người này không phải chuyện đùa, nếu như không tìm được hung thủ thì tất cả mọi người đều rất dễ gặp nguy hiểm.

Lòng người cũng thật đáng sợ, ai tốt ai xấu đều khó mà đoán được. Không cẩn thận thì một lúc nào đó bị đâm sau lưng không chừng.

Ngô Dao hiên ngang ngồi lên ghế và vắt chéo chân. Chiếc đùi thon thả trắng nõn như tuyết lộ ra dưới đường xẻ sâu của váy, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy phong cảnh hữu tình bên trong. Bởi vì thường ngày cô rất chăm chỉ tập luyện nên thân hình chuẩn chỉnh đến từng centimet. Trần Minh vội vàng quay mặt đi và hướng mắt nhìn về phía khác.

Chẳng lẽ cô ấy không biết cô hấp dẫn thế nào khi xuất hiện trong khách sạn với diện mạo như vậy sao?

Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Minh, Ngô Dao cũng chợt ý thức được y phục của mình có hơi thiếu vải. Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc ửng đỏ, cô nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khinh thường. Trong lòng thầm nghĩ tên thư sinh này thoạt nhìn có vẻ đứng đắn, thật không ngờ hắn lại là một kẻ gϊếŧ người tàn bạo.

"Vậy chúng ta cùng làm một giao dịch, tôi nói cho anh điều anh muốn biết và ngược lại. Đồng ý không nào?" Nữ cảnh sát hỏi.

Trần Minh quay đầu lại nhìn cô và khẽ cau mày. Hắn lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa và khẽ thở dài, nói: "Chị cảnh sát…"

"Khoan! Anh lớn tuổi hơn tôi."

"Ừ vậy thì em cảnh sát…"

"Đừng tưởng rằng tôi không dám bắt anh!" Ngô Dao không biết từ đâu lấy tra một chiếc còng tay và đặt lên bàn rồi nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm nghị nói: "Tôi không muốn phải ép cung."

Trần Minh cảm thấy hơi nhức đầu, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Được rồi, được rồi, mau nói cho tôi biết cô tên là gì."

"Ngô Dao."

"Xong rồi."

"Xong rồi?"

"Ừ, xong rồi." Trần Minh nhướng mày, chính là hắn cố tình làm như vậy.

Ngô Dao nắm chặt tay, không ngừng tự nhủ không được tức giận, nhất định không được tức giận! Ngay cả khi cô rất muốn đánh hắn thì cũng phải cố gắng kiềm chế.

"Anh tên là gì?" Hai mắt Ngô Dao sắc lạnh, tưởng chừng như sắp bắn ra tia lửa laser.

Trần Minh không khỏi bật cười, nữ cảnh sát này thực ra cũng khá đáng yêu.

"Trần Minh." Hắn nghiêm túc nói: "Tôi đồng ý giao dịch với cô."

Ngô Dao hơi ngạc nhiên một lúc, cô không ngờ thái độ của chàng trai trước mắt lại thay đổi nhanh tới như vậy.

Trần Minh quay đầu lại nhìn cây bút máy trên bàn rồi nhẹ nhàng nói: "Người chết là Bạch Tử Hàm, 18 tuổi, một nữ y tá thực tập sinh. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ, đúng không cô cảnh sát?"

Hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Dao rồi tiếp tục: "Nói thật, tôi thực sự rất thất vọng về cảnh sát các vị. Nghi phạm chắc chắn không thể là bệnh nhân. Anh ta là một người đàn ông cao khoảng 1m80. Phong tỏa khoa điều trị nội trú để tìm hắn, thực sự không phải là việc quá khó mà đúng không?"

"Chờ một chút, làm sao anh biết được kẻ tình nghi là nam giới có dáng người cao?" Ngô Dao cau mày hỏi.

Trần Minh hơi sững sờ một chút. Đột nhiên hắn nhớ ra điều này là do lần trước bị ảo giác nên suy đoán được.

Hắn đảo mắt một lượt, phải giải thích thế nào nhỉ?

"Chuyện này không quan trọng."

"Không, chuyện này rất quan trọng." Ngô Dao nghiêm túc nói.

"Vậy nói cho tôi biết cảnh sát các vị đã điều tra được những gì?" Trần Minh ngẩng đầu nhìn Ngô Dao.

Cô cắn răng nói: "Theo quy tắc, tôi không thể tiết lộ thông tin mật cho anh nghe được."

"Cô có thể nói cho nó biết."

Một giọng nói trưởng thành và quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.

Trần Minh và Ngô Dao quay đầu lại nhìn thì thấy hai người đàn ông trung niên đang tiến vào căn phòng.

"Cục trưởng Mục, cục phó Lâm." Ngô Dao thấy hai người này đến thì có vẻ khá vui mừng.

Hai ông chú này là huyền thoại trong giới cảnh sát, và cô thật may mắn khi được phá án cùng Mục Thanh và Lâm Hàn.