Linh Phù có thể gia tăng cơ hội sống sót, mặc dù rất thích Bút Tiên nhưng Trần Minh cũng hiểu rằng, cây bút này có thể là một con dao hai lưỡi.
Quả thực nếu sử dụng đúng cách thì nó rất hữu ích. Nhưng dù sao nó cũng là đồ vật có yêu khí, nếu dính vào thì vĩnh viễn không thể rời bỏ được.
Sau khi suy nghĩ thật thấu đáo, Trần Minh quyết định chọn Linh Phù. Xong hắn không cẩn thận lỡ tay bấm nhầm vào mục đổi Bút Tiên.
"Ủa?" Trần Minh thực sự bối rối. Vừa rồi không hiểu tại sao tay hắn lại bị trượt một cách khó hiểu. Hắn quay đầu nhìn lại bóng lưng phía sau, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật đau đớn và chua xót.
Không ổn rồi. Cứ như vậy sớm muộn gì cũng bị hai nữ ma đầu này hại chết. Khi nãy rõ ràng đã quyết định chọn mua bùa, cuối cùng lại bấm phải Bút Tiên.
Ngay sau đó, một tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại của Trần Minh. Hắn mở ra đọc rồi cau mày.
"Đến bệnh viện đa khoa số 3, phòng bệnh 3-23 của tòa nhà số 4. Bảng tên dính máu của nữ y tá."
"Nghĩa là sao?"
Bắt mình phải tự đi tìm Bút Tiên sao?
Trần Minh khẽ cắn môi. Nói cách khác, muốn sở hữu cây bút này cũng không phải chuyện dễ dàng. Thậm chí còn có chút nguy hiểm. Nhưng dù sao nó cũng là một loại yêu ma đặc biệt, có lẽ so với oán quỷ thì không thua kém là bao…
Không có giới hạn thời gian nên hẳn là không phải nhiệm vụ bắt buộc. Như vậy thì không đi cũng chả sao nhỉ?
Trần Minh thực sự sợ hãi. Trong mỗi lần livestream, hắn đều có thể bị chết bất cứ lúc nào.
Hắn cảm nhận được thứ gọi là livestream này thực chất chỉ là tra tấn và hành hạ streamer đến chết. Đoạn video lưu trong máy ảnh chính là chứng cứ, một streamer đã bị sát hại dã man!
Vốn dĩ Trần Minh không muốn nghĩ về những vấn đề này, nhưng hắn không thể ngừng suy nghĩ.
Rốt cuộc trụ sở công ty của nền tảng livestream này ở đâu và họ muốn làm gì?
Không có đáp án…
Trần Minh giơ điện thoại lên và nhìn tin nhắn rồi thở dài một hơi. Tốt xấu gì thì mình cũng mất 9 điểm để đổi lấy cây bút này, cho nên không thể cứ từ bỏ như vậy được.
Bây giờ đang là ban ngày, tới đó dạo xem một chút. Trần Minh thật sự không tin giữa thanh thiên bạch nhật mà cũng có ma.
Thu dọn xong, Trần Minh nhìn đồng hồ. Đã sắp quá trưa, đi taxi đến thành phố mất hơn một giờ, phải nhanh lên nào.
Lần này Trần Minh không mang theo quá nhiều đồ đạc, cũng không mang theo bất kỳ thiết bị ghi hình nào. Dù sao cũng không yêu cầu phải livestream nên hắn chỉ đem theo thanh đoản kiếm và một con dao chặt thịt ở bếp.
Sau khi đóng cửa, Trần Minh xuống lầu.
Khi hắn vừa đi đến bên đường thì một con mèo đen đột nhiên nhảy ra từ trong bụi cỏ và nhìn hắn bằng ánh mắt rất hung dữ.
Trần Minh giật mình và lùi lại phía sau một bước. Đó là một con mèo hoang với thân mình đầy những vết thương và bụi bẩn bám chặt vào bộ lông bù xù. Nhưng điều kỳ lạ là đôi mắt của nó có màu xanh thẳm như nước biển, còn con ngươi thì có màu xám trông rất quỷ dị.
Lúc này, con mèo đang xù lông và nhe răng nanh nhọn hoắt gầm gừ như đang cảnh cáo Trần Minh không được tới gần.
Trần Minh hơi nheo mắt lại, dường như không phải con mèo đang nhìn hắn mà là nhìn bóng lưng của hắn.
Trần Minh lập tức nhớ ra điều gì đó, hắn nhìn con mèo đen bằng ánh mắt nghi ngờ. Chẳng lẽ con mèo hoang này nhìn thấy những thứ ở sau lưng hắn sao?
Hắn tiến lên một bước thăm dò, quả nhiên con mèo cảnh giác lùi về phía sau một bước. Nó gồng lưng cao hơn, móng vuốt sắc bén cũng lộ ra, tựa như có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Trần Minh chắc chắn rằng đôi mắt của con mèo này có thể nhìn thấy hai nữ ma đầu sau lưng hắn.
Thực ra hắn rất thích mèo. Bởi vì trong trí nhớ của Trần Minh, khi còn rất nhỏ bên cạnh cha hắn luôn có một mèo trắng ngoan ngoãn đáng yêu. Có lần Trần Minh còn nhìn thấy con mèo tự mở tủ lạnh ra lấy cá ăn, sau đó còn không quên đóng tủ lại.
Hình như con mèo trắng ấy tên là Bạch Tuyết, hắn quả thực không nhớ rõ. Lần cuối cùng hắn gặp nó là khi cha mang nó ra ngoài, sau đó thì không thấy Bạch Tuyết quay về nữa.
Rõ ràng con mèo đen trước mặt rất sợ thứ sau lưng hắn, nhưng tại sao nó nhìn thấy nguy hiểm mà lại không chạy đi?
Trần Minh nhìn bãi cỏ phía sau con mèo đen. Hai ngày nay trời liên tục đổ mưa rất to, đất trên bãi cỏ đã tan ra thành bùn lầy.
Mãi đến lúc này, Trần Minh mới mơ hồ nghe được tiếng động khe khẽ trong bụi cỏ. Giống như tiếng mèo con kêu meo meo.
Hắn tiến lên một bước, con mèo hoang lập tức vồ lấy hắn. Trần Minh vội vàng lùi lại, nhìn con mèo hung dữ trước mặt, hắn cảm thấy có hơi bất lực.
"Tao không có ý xấu gì đâu, tao chỉ muốn giúp mi thôi mà." Trần Minh cũng không biết con mèo này có thể nghe hiểu tiếng người hay không.
Nó không hề buông lỏng cảnh giác, vẫn ưỡn lưng, xù lông, nhe răng và giơ móng vuốt sắc nhọn như trước.
Trần Minh thở dài, hắn rất thích mèo nhưng con mèo này quá hung dữ nên căn bản là không thể lại gần.
Suy nghĩ một hồi, hắn lấy trong ba lô ra một hộp sữa bò và ít bánh mì rồi đặt xuống trước mặt con mèo.
"Đói thì ăn cái này đi nha." Dứt lời, Trần Minh đứng dậy và rời đi.
Con mèo đen lặng lẽ nhìn bóng dáng hắn rời đi. Một lúc lâu sau, nó mới chậm rãi đi đến bên hộp sữa và bánh mì rồi khịt mũi ngửi thử.
Thơm thật!
Nó cắn một miếng thấy không có độc thì lập tức càm đồ ăn vào bụi cỏ.
Lúc này, Trần Minh đã bắt taxi đến bệnh viện đa khoa số 3 ở trung tâm thành phố.
Trong lòng hắn có hơi thấp thỏm, mặc dù không phải nhiệm vụ livestream nhưng tự mình đi tìm bút tiên thì cảm giác…
Giống như đi đầu thai sớm vậy.
Trần Minh lên mạng kiểm tra một chút thông tin và những điều cấm kỵ về bút tiên. Hắn phát hiện ra rằng có rất nhiều yêu cầu khi muốn thỉnh bút tiên. Tuy nhiên hắn không biết những điều này có phải là sự thật hay không.
Điều cấm kỵ đầu tiên là không được thỉnh bút tiên với người thân họ hàng, nếu không sẽ bị giảm thọ. Điều thứ hai là không được chơi ở nơi có âm khí nặng, bởi vì khả năng sẽ không thỉnh được bút tiên mà mời nhầm những loại yêu ma khác. Điều thứ ba chính là phải có thái độ thật tốt. Nếu không muốn chơi nữa thì phải có sự đồng ý của bút tiên mới được phép kết thúc nghi thức. Và mọi người phải cùng nhau thả bút xuống khi ngừng chơi. Điều thứ tư là sau khi chơi xong phải đốt tờ giấy đi, nếu không sẽ phát sinh chuyện chẳng lành. Chẳng hạn như cuộc trao đổi sẽ lấy đi bất cứ thứ gì của người chơi, phần lớn là lấy đi sinh mệnh!
Trần Minh càng đọc càng cảm thấy hoang mang. Tuy rằng hắn từng viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị nhưng chưa bao giờ thật sự trải nghiệm những chuyện ma quỷ này.
Thực tế là, sau lần livestream ở chung cư rối, Trần Minh nhận ra rằng oán hồn không tự nhiên mà tồn tại trên đời. Bởi vì trước khi chết chúng có quá nhiều chấp niệm hận thù nên mới không thể siêu thoát và biến thành oán hồn.
Nói ngắn gọn thì ma quỷ chung quy cũng từng là con người mà thôi…
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Minh có chút an ủi, cảm giác sợ hãi cũng tiêu biến đi mấy phần.
Nhưng khi hắn nhớ lại cảnh tượng quỷ bà há chiếc mồm đầy máu lúc ở trong chung cư rối thì…
Tốt hơn hết là nên giữ khoảng cách với đám ma quỷ đó, nếu không cần thiết thì đừng nên giao du với chúng.
Trần Minh nhìn lại bóng lưng của bản thân rồi thở dài, nhưng mình đâu còn sự lựa chọn nào khác?
Lẽ ra ngay từ đầu mình không nên ký hợp đồng livestream. Một tỷ ư? Mình đã bán mạng để lấy 1 tỷ đồng ư?
Nếu mình không thực hiện nhiệm vụ livestream nữa thì điều gì sẽ xảy ra? Liệu mình có chết không? Hay là trả lại 1 tỷ cho họ, nhưng kiếm 1 tỷ ở đâu đây?
Trần Minh không dám đem sinh mệnh của gia đình và bản thân ra để đánh đổi. Cha hắn đã mất tích, nếu mẹ hắn cũng qua đời thì…
Quả nhiên không được rồi, phải cố gắng sống thật tốt mới được.
"Cậu thanh niên à, cậu định khám bệnh ở bệnh viện số 3 này sao?" Lúc này, bác tài xế cảm nhận được bầu khí có phần trầm lặng, bèn lên tiếng hỏi chuyện Trần Minh.
"Không, cháu có người bạn làm việc ở đó nên muốn đến thăm một chút." Trần Minh nói.
"Bạn gái à? Có thể làm việc trong bệnh viện thì chắc chắn là sinh viên ưu tú rồi." Bác tài xế cười nói.
"Không ạ." Trần Minh lắc đầu.
Bác tài xế cười một cái rồi không thèm để ý nữa. Một lát sau dường ông nghĩ ra điều gì đó nên hỏi tiếp: "Cậu có nghe tin đồn về bệnh viện số 3 không?"
"Hả? Có tin đồn gì ạ?" Trần Minh ngẩng đầu lên và nghiêm túc hỏi.
Hắn thực sự không biết gì về bệnh viện này.