Chương 15

Không phải hắn muốn kể lể hay khoe khoang bất cứ điều gì, hắn viết tiểu thuyết đơn giản vì muốn giải tỏa những áp lực và căng thẳng mà bản thân đã trải qua trong những ngày này.

Trong hợp đồng không cho phép hắn để lộ thông tin liên quan đến nền tảng livestream nên hắn sẽ lấy một cái tên khác cho tiêu đề cuốn tiểu thuyết, chẳng hạn như đặt tên là "Trò chơi tử thần".

Trần Minh nhớ lại và viết hết tất cả những chuyện đã xảy ra. Hắn đổi tên căn hộ và thay livestream thành một game di động rồi từ từ viết ra mọi thứ.

Trời dần tối, không biết từ lúc nào Trần Minh đã viết được hơn 20 nghìn từ. Hắn mệt mỏi dụi mắt và dựa lưng vào ghế. Vừa quay đầu lại đã thấy Kim Linh đứng ở bên cạnh đang nhìn hắn chăm chú rồi nhìn vào bản thảo trên máy tính, vẻ mặt cô vẫn tái nhợt và u uất như mọi khi.

Trần Minh toát mồ hôi lạnh, nếu là người yếu vía thì chắc đã bị nữ ma đầu này dọa chết rồi.

"Linh à, chúng ta thương lượng một chút đi. Ví dụ như lần sau em đừng xuất hiện bất thình lình như vậy được không?" Trần Minh lau mồ hôi trên trán và nói.

Kim Linh không trả lời, cô đi thẳng vào bóng của Trần Minh rồi biến mất.

Trần Minh bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng không biết phải làm sao. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 7 giờ.

Hắn tiện tay bấm tải lên bản thảo rồi đứng dậy tùy tiện kiếm chút đồ ăn. Sau đó nằm trên giường và bắt đầu ngủ, mấy ngày nay thực sự đã quá mệt mỏi, đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi thoải mái.

Triệu Nhã trở về nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ cô theo thói quen mở tiểu thuyết của Trần Minh ra đọc.

Cô bất ngờ phát hiện hôm nay hắn mới xuất bản một cuốn tiểu thuyết mới nhưng không có phần giới thiệu. Tên tác phẩm nghe có vẻ lạ: "Tôi không muốn làm streamer".

Nhiều chương của cuốn sách này được cập nhật ngay trong ngày hôm nay. Trần Nhã có hơi khó hiểu, không phải anh ấy nói gần đây đang bận rộn với việc chuyển thể tiểu thuyết thành phim sao? Vậy mà vẫn có thời gian viết ra tác phẩm mới.

Cô nhấp vào và đọc nó thật nghiêm túc…

Màn đêm dần buông.

Mười phút trước nửa đêm.

Bên ngoài song sắt của chung cư rối là bốn người thanh niên trẻ tuổi. Họ chính là bốn sinh viên đại học mà Trần Minh gặp tối qua.

Chỉ trong một ngày mà mà sắc mặt của bốn người nhợt nhạt đi rõ ràng như thể bị thiếu máu trầm trọng và có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.

Bốn người họ đều cầm con rối trong tay, màu sắc đám người rối hoàn toàn khác so với tối hôm qua. Lớp sơn trên con rối chuyển màu sáng hơn, nhìn không giống làm bằng gỗ mà giống như làm bằng gốm sứ bóng loáng, đúng là rất kỳ lạ.

"Từ Hải, chúng ta nhất định phải vào trong sao?" Cô gái tóc dài tên Tố Thư nhìn chàng trai đeo kính và hỏi, vẻ mặt dường như rất sợ hãi.

Thanh niên tóc vàng tên Lê Thành, còn cô gái tóc ngắn có dáng người nhỏ xinh tên Liễu Phi.

Bốn người họ đều là thành viên câu lạc bộ ma quái của trường đại học. Hôm qua đến căn hộ rối là vì muốn tìm chút tài liệu nhưng không thấy gì nên đành lấy bốn con rối về làm kỷ vật. Không ngờ sáng hôm sau thức dậy, toàn thân họ trở nên vô lực, giống như bị ai đó ghì chặt trên cổ và nuốt chửng sinh lực từng chút từng chút một.

Dường như chỉ còn một cách giải quyết duy nhất là quay trở lại khu chung cư này. Nhưng khi họ đến đây vào ban ngày thì tòa nhà đã bị cảnh sát phong tỏa nên họ bắt buộc phải quay lại vào lúc nửa đêm.

"Các cậu nói xem rốt cuộc chung cư rối đã xảy ra chuyện gì, tại sao cảnh sát lại phong tỏa nơi này?" Thanh niên tóc vàng có chút khó hiểu.

Từ Hải lắc đầu nói: "Tôi không biết, gần đây không có tin tức gì."

"Các cậu… Thật sự muốn đi vào sao?" Liễu Phi sợ hãi nói bằng giọng run rẩy. Nếu không phải Từ Hải kéo cô tới đây thì căn bản là cô không có gan làm chuyện này.

Từ Hải thở dài nói: "Vào đi, nếu không vào thì có thể chúng ta không sống nổi qua đêm nay đâu!"

"Đừng nói chuyện đáng sợ như vậy!" Tố Thư đảo mắt không thèm để ý rồi quay qua an ủi Liễu Phi: "Chắc là do gần đây thời tiết đột nhiên chuyển lạnh nên mọi người mới thấy không khỏe thôi."

Liễu Phi gật đầu, tay siết chặt lấy gấu áo nói: "Đúng rồi, Từ Hải cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Đêm qua nhiệt độ đột ngột giảm sâu, chúng ta trên đường trở về thì đều bị dính mưa tuyết nên cơ thể mới không khỏe, cậu nghĩ đúng không?"

"Các cậu không định đi vào sao?" Từ Hải quay đầu nhìn bọn họ hỏi.

Liễu Phi vội vàng lắc đầu. Vốn dĩ cô rất sợ mấy nơi u ám như thế này, lần trước đã không muốn vào, lần này càng không muốn.

Từ Hải hết cách đành nói: "Cậu nghĩ rằng tôi muốn vào đây sao?"

Dứt lời hắn lấy điện thoại ra rồi tìm mấy bức ảnh và đưa cho bọn họ xem: "Nhìn quen không?"

Ba người cúi đầu nhìn rồi đồng loạt sửng sốt.

Ngay lập tức, họ lấy con rối trong tay ra để so sánh. Đồng tử của họ co lại và tay chân bắt đầu run rẩy.

Người trong ảnh giống hệt như con rối trên tay, nhưng vấn đề chưa dừng ở đó. Mấu chốt nằm ở việc bức ảnh đen trắng này là của những người đã chết.

"Sao có thể?" Lê Thành sợ tới mức ném con rối ra khỏi tay.

"Một con rối được làm theo hình người đã chết ư?"

Con rối bị hắn dùng sức ném thì rơi "cạch" một tiếng rồi vỡ vụn thành từng mảnh như gốm sứ và nằm bất động trên mặt đất.

Trong nháy mắt, bốn người đều cảm thấy đầu óc tê dại.

Con rối làm bằng gỗ bị vỡ vụn từng mảnh?

Từ Hải hơi nheo mắt, trong bóng tối hắn có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết của chất lỏng màu đỏ như máu đang chậm rãi rỉ ra từ con rối.

Hình như là máu tươi?

Lê Thành tính tình tương đối nóng nảy, nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được lập tức xông lên giẫm nát đống mảnh vỡ!

"Mày nghĩ mày dọa được tao à?!"

"Ma đâu? Nếu thực sự có ma thì mau xuất hiện rồi gϊếŧ chết tao đi này!" Lê Thành vừa giẫm lên con rối vừa lớn tiếng cười nhạo.

Thấy cảnh này, ba người còn lại không dám tiến lên ngăn cản mà vội vàng lui về phía sau, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Bởi vì hiện tại, dáng vẻ của Lê Thành đang dần trở nên kỳ lạ. Lưng hắn khom xuống mỗi lúc một thấp, cổ và đầu thì vặn vẹo một cách quái dị, giống như có thứ gì đó đang đè lên cổ hắn.

Lê Thành ra sức giẫm đạp con rối nhưng chợt cảm thấy lành lạnh ở sau gáy liền quay đầu lại nhìn.

Trước mắt hắn là một con quái vật gớm ghiếc có thân hình gầy trơ xương và đỏ hỏn như máu. Con quỷ đang ngồi trên cổ hắn và thè cái lưỡi dài ba tấc ra liếʍ cổ Lê Thành như thể đang liếʍ một món ăn ngon.

Thấy Lê Thành quay lại nhìn, nó liền há miệng cắn mạnh một cái.

"A!!!"

Lê Thành đau đớn hét lên rồi quay người lao vào khu chung cư rối, hai tay hắn ôm lấy cổ và ánh mắt chứa đầy sự kinh hãi.

"Không… Không…"

Lê Thành cứ thế chạy thẳng vào chung cư, hình bóng của hắn biến mất trước mặt ba người bạn.

Nhìn thấy một màn này, ba sinh viên nhất thời trầm mặc không biết Lê Thành đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết hắn đột nhiên phát điên rồi tự bóp cổ và xông vào tòa nhà. Mọi việc xảy ra quá nhanh và không ai kịp ngăn hắn lại.

Từ Hải không chần chừ nữa, lập tức lao vào. Hắn cảm thấy càng đi sâu vào tìm hiểu chuyện này thì càng gần kề với cái chết.

Từ Hải vừa mở cửa ra thì điện thoại di động của Trần Minh đột nhiên rung lên. Trần Minh lờ đờ mở mắt rồi sững sờ phát hiện tài khoản livestream của hắn đã bắt đầu ghi hình mà không rõ lý do.

Trên màn hình hiện ra hình ảnh đại sảnh của khu chung cư rối.

Hắn giật mình tỉnh giấc, lúc này hắn mới nhớ ra hình như đã để quên camera chính ở đại sảnh chung cư.

"Nhưng tại sao camera lại tự động ghi hình?" Trần Minh cau mày.

Đồng tử của hắn co giật mạnh, trước ống kính là một thanh niên đầu bù tóc rối đang vừa xông lên vừa tự siết cổ mình.

Cả gương mặt đã chuyển sang màu tím đau đớn, nhưng hắn vẫn không chịu dừng lại, giống như hắn đang muốn tự sát vậy.

Ánh sáng lờ mờ đột nhiên sáng lên và hình ảnh rõ ràng hơn rất nhiều. Trên cổ thanh niên kia là một con quỷ đội lốt người có thân hình gầy gò, da đỏ như máu trông rất gớm ghiếc!

Nó thè chiếc lưỡi dài và điên cuồng ngấu nghiến cổ hắn.

Máu và xương cổ họng dần lộ ra, cảnh tượng đẫm máu khiến Trần Minh lo lắng đến mức không dám thở.

Đây là một con quỷ có sự oán hận cực kỳ lớn.