Chương 16: Lệ Quỷ

Mấy ngày nay, Trần Minh đại khái đã phân biệt được sự khác nhau của các loại ma quỷ. Loại yếu nhất chính là oán hồn, chúng chỉ có thể dùng chấp niệm oán hận làm ảnh hưởng đến thần trí người khác, ngoài ra không thể tùy ý di chuyển, nếu có di chuyển cũng rất hữu hạn.

Tiếp theo là lệ quỷ giống như Kim Linh, loại này thực sự có thể gϊếŧ cả người và quỷ.

Bất luận là yêu ma lợi hại cỡ nào, một khi đυ.ng phải lệ quỷ thì coi như xong đời.

Lần trước có thể sống sót được, quả thực thì Trần Minh đã quá may mắn. Những lệ quỷ mà đạo sĩ núi Chung Nam nhắc tới, một khi xuất hiện thì oán khí ngút trời, người thường khó mà đối phó được.

Oán khí càng cao thì kết cục càng thê thảm.

Trần Minh toát mồ hôi lạnh, con quỷ màu đỏ hình người trong camera này dương như chỉ vừa mới trưởng thành.

Dù màu đỏ không đậm như Kim Linh nhưng nếu dính líu đến loại quỷ này thì coi như vô vọng rồi.

"A!"

Trong video, nam thanh niên tóc vàng gục xuống, hai tay tự siết chặt cổ mình.

Thế nhưng khi nhìn thấy camera, hắn không do dự lập tức xông lên, gương mặt tím tái vùng vẫy nói: "Cứu tôi với!" Vừa dứt lời, con quỷ đỏ ngồi trên cổ hắn nhìn về phía ống kính rồi nhe răng ra cười rất dữ tợn. Sau đó nó dùng chiếc lưỡi dài vặn cổ người thanh niên thật mạnh.

"Rắc!"

Cổ của thanh niên tóc vàng bị vặn 360 độ, quay tròn một vòng rồi dừng lại.

Khi quay đầu lại, nhãn cầu của hắn lồi ra, hai lỗ mũi chảy đầy máu và khuôn miệng lẩm bẩm như muốn nói gì đó.

"...Tôi!" Hắn dùng chút sức lực cuối cùng hét lên bằng giọng khàn khàn.

Tiếng thét vô vọng trong màn đêm hoang liêu.

Cảnh tượng này nhìn giống như hắn đang tự bẻ cổ và xoay đầu một vòng. Một vụ tự sát đau đớn và thê thảm.

Trần Minh hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút sợ hãi. Hắn nắm chặt thanh đoản kiếm vì sợ rằng con quỷ đỏ sẽ nhảy ra khỏi màn hình. Kể từ sau lần thám hiểm khu chung cư rối, hắn luôn luôn đem thanh kiếm này theo bên người.

Chuyện này còn chưa kết thúc thì đột nhiên có ba bóng người chạy vào đại sảnh. Chính là Từ Hải, Liễu Phi và Tố Thư.

Trần Minh liếc mắt một cái liền nhận ra mấy người này. Họ chính là đám thanh niên mà hắn gặp ở thang máy vào tối hôm qua.

Cả nhóm đều có dáng vẻ tiều tụy như mắc bệnh hiểm nghèo. Hắn khẽ cau mày, nhìn thấy mấy con rối đủ màu sắc trong tay họ thì nhất thời hiểu được.

Những con rối này vốn là oán hồn bị phong ấn, đám sinh viên này lại tùy tiện đùa nghịch khiến chúng điên cuồng muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ, chính vì vậy mới biến thành lệ quỷ!

Ba người vừa vào cửa liền nhìn thấy một thi thể thanh niên đầu bù tóc rối nằm giữa đại sảnh.

Cảnh tượng đáng sợ này khiến tất cả đều phải giật mình.

"A!!!"

Liễu Phi, người có lá gan nhỏ nhất sợ hãi hét lên rồi bắt đầu khóc lóc. Từ Hải không hề hoảng sợ, dường như hắn đã đoán trước được sẽ xảy ra tình huống như vậy. Nhưng hắn cũng không thể nhìn thấy bất kỳ con quỷ nào. Sau khi bình tĩnh lại, hắn nói: "Mau đem mấy con rối này trở lại vị trí ban đầu, nếu không người chết tiếp theo chính là một trong số chúng ta!" Từ Hải không chút do dự đi thẳng lên cầu thang tầng hai.

Tố Thư và Liễu Phi ngây người đứng nhìn thi thể của Lê Thành. Họ thực sự quá sợ hãi đến nỗi không nhấc chân nổi.

"Sao có thể?" Tố Thư không tin được cảnh tượng trước mắt là sự thật.

Tố Thư gan dạ hơn Liễu Phi rất nhiều. Cô hiểu việc cần làm bây giờ là đem trả lại mấy con rối. Nghĩ đến đây, cô trực tiếp bỏ lại Liễu Phi rồi chạy thẳng lên lầu.

Còn Liễu Phi lúc này đã hoàn toàn suy sụp, cô cuộn tròn người ngồi xổm trong góc đại sảnh và cúi đầu khẽ khóc. Thân thể cô run rẩy kịch liệt, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đừng gϊếŧ tôi… Đừng gϊếŧ tôi…"

Không được! Không thể trơ mắt nhìn mấy người này lần lượt chết hết được! Trần Minh nghiến răng và gọi điện thoại cho chú Mục.

"Bốn sinh viên đại học đó đang ở trong khu chung cư rối. Họ đang gặp nguy hiểm!"

Chú Mục có chút nghi ngờ nói: "Sao có thể? Tòa nhà đã bị phong tỏa, cửa cũng đã được khóa chặt, sao bọn họ có thể vào trong được?"

"Nhưng một người đã chết ở trong đó rồi!"

Trần Minh không có cách nào giải thích được liền cúp máy rồi đứng dậy thu dọn đồ đạc và lập tức lên đường.

Hắn chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn người khác chết trước mặt như vậy được!

Trong tình huống này mà đứng khoanh tay nhìn thì cả đời hắn phải sẽ sống trong bóng ma tội lỗi. Hắn tham gia vào chuyện này không phải vì thích bao đồng hay thích giúp đỡ người khác, mà là vì không muốn trốn tránh nữa.

Đúng lúc này, con rối trong tay Liễu Phi bất ngờ tự vỡ vụn thành từng mảnh giống như con rối của Lê Thành khi nãy.

Một con quỷ giống y hệt con lệ quỷ trên người Lê Thành xuất hiện trước mặt cô, nó nhe răng nở một nụ cười quái ác. Nghe thấy tiếng động, Liễu Phi run rẩy ngẩng đầu nhìn.

Cô sốc tới mức há hốc miệng, ba hồn bảy vía đều bay đi hết, toàn thân lạnh toát đơ cứng. Con quỷ cười khanh khách rồi giơ tay túm tóc cô thật chặt. Liễu Phi giống như một con rối nằm trong tay nó, con quỷ tùy ý xoay qua xoay lại rồi đập mạnh đầu cô vào tường.

"Bụp!!!...."

Mỗi cú đập đều bắn ra một lượng máu khá lớn, Liễu Phi vùng vẫy trong tuyệt vọng. Nhưng căn bản là cô không thể thoát được, chỉ vài phút sau toàn thân đã bất động.

Con quỷ đỏ vẫn hung hăng như cũ và không chịu dừng lại. Nó vừa cười nham hiểm vừa ra sức đập đầu cô vào tường.

Trần Minh nhìn thấy cảnh này trên điện thoại thì trái tim như bị bóp nghẹt. Hắn vô cùng khó chịu nhưng không tài nào ngăn con quỷ lại được. Đại sảnh chìm trong yên tĩnh rồi màn hình camera tối đen như mực. Đột nhiên một tiếng hét yếu ớt vang lên từ trên lầu. Trần Minh có thể cảm nhận được sự sợ hãi thông qua tiếng hét. Sau đó một tiếng nổ khá lớn truyền đến rồi không có động tĩnh gì nữa.

Khi Trần Minh đến chung cư rối thì đã quá muộn. Hắn nhìn thấy xe cảnh sát đậu trước tòa nhà. Mười mấy viên cảnh cát đứng đó với những ánh mắt thất thần hiện lên vẻ lo lắng.

Trái tim Trần Minh đập loạn nhịp, hắn vội vàng chạy tới.

Sau khi bước vào thì lập tức nhìn thấy bốn xác chết nằm ở cửa. Cả bốn thi thể đều thê thảm và be bét máu.

Cổ của thanh niên tóc vàng vị vặn ngược trông rất kỳ dị còn khuôn mặt của nữ sinh tóc dài thì bị dập nát tới mức không thể nhận dạng. Về phần Tố Thư, cô bị rơi khỏi tòa nhà giống như các vụ tử tử trước đó, toàn thân trở thành một đống hỗn độn đẫm máu.

Từ Hải cũng đã chết, hắn nằm lặng lẽ trên sàn nhà nhưng gương mặt lại vô cùng bình tĩnh và không hề có vẻ gì là hoảng sợ. Chỉ là dưới hốc mắt của hắn có hai dòng lệ máu, bàn tay phải còn nắm chặt thứ gì đó. Vài viên cảnh sát tiến lên dùng sức cậy ra thì phát hiện trong lòng bàn tay hắn là hai nhãn cầu!

Mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh hãi khi nhìn thấy cảnh này!

Để không nhìn thấy những thứ kinh dị dơ bẩn, Từ Hải đã chọn cách tự móc mắt của mình!

Trần Minh vừa kinh hãi vừa ấn tượng với chàng trai trẻ này. Cậu ta có vẻ là một người rất điềm tĩnh và thông minh, nhưng không ngờ lại chết trong hoàn cảnh như vậy.

Trần Minh ngẩng đầu nhìn khu chung cư trong màn đêm lạnh lẽo, xung quanh nồng nặc mùi tanh của máu đặc. Nếu đổi lại là hắn, liệu hắn có thể sống sót được hay không?

Chú Mục tiến đến vỗ vai Trần Minh và nói: "Chú đã cố gắng hết sức để tới đây, nhưng đáng tiếc là quá muộn." Trần Minh nhìn thi thể của bốn sinh viên đại học rồi siết tay. Dường như hắn nhớ ra điều gì đó nên vội vàng hỏi: "Chú Mục chú có biết người phụ nữ nào tên Trân Nhi không?"

"Trân Nhi?" Chú Mục tỏ vẻ khó hiểu rồi lấy trong túi ra một bức ảnh và đưa cho Trần Minh xem, nói: "Là cô gái này sao?"

Trần Minh nhìn một chút rồi gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là cô ấy." Sau khi hắn xác nhận xong, sắc mặt chú Mục có chút kỳ quái nói: "Lúc 12 giờ đêm qua, cô ấy bị đâm chết ở ngã tư cách đây không xa. Tài xế gây tai nạn đã bỏ trốn, hiện vẫn chưa bắt được. Nghe nói bởi vì cô ấy muốn gặp mặt chị mình lần cuối nên mới vội vàng tới đây."

Nghe lời này, hắn cảm giác như có một cơn gió lạnh thổi qua người, toàn thân bất động như bị đóng băng.

Đã chết? Đều là người cả chết sao?