Diễm Tô nghe vậy , trong lòng lạnh lẽo lan tràn ra toàn thân, buồn bực cười....
Với một gia đình như vậy, còn biết nói cái gì?
Vài kẻ bắt cóc không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này, một giờ rưỡi sẽ không biết phải nói gì với Diễm Tô, cô thật sự đáng thương hại....
Cô lặng lẽ ngồi im lặng, bọn bắt cóc là người đầu tiên gặp phải tình huống khó khăn như vậy. Không ai sẵn sàng cứu chuộc cô ta, Âu Thần không nghe điện thoại, và mọi thứ dường như trở nên bế tắc ...
Diễm Tô đợi đến khi nước mắt đã khô, rồi gạt đi sự mong manh của mình và cố gắng nói với những kẻ bắt cóc.
- Anh không cần gọi Âu Thần nữa, anh ta sẽ không đến chuộc tôi.
- Tại sao?
Kẻ bắt cóc không thể tin được, hỏi lại
- Cô không phải là người phụ nữ của hắn sao? Hắn thực sự nhẫn tâm và bất công đối xử với cô như gia đình cô sao?
- Không phải.... Anh tin tôi đi , anh ta và tôi không phải loại quan hệ như anh nghĩ ...
- Làm sao có thể! Tôi thấy cô vào nhà anh ta cả đêm không ra, hôm nay anh ta còn đưa cô đến trung tâm mua sắm!
- Đó là bởi vì…
Diễm Tô không biết giải thích rõ ràng với anh ta nên chỉ có thể bịa đặt.
- Anh ta muốn nhờ sự giúp đỡ của tôi để có được tập đoàn gia đình của tôi… Anh ta không biết tình cảnh của tôi ở gia đình mình, giống như anh vậy. Quân cờ đã dùng, làm sao có thể phí sức cứu tôi chứ!
- Cái gì? Cô nói là thật sao?
Kẻ bắt cóc nghe được, thật sự là khó xử. Nếu thật sự như lời cô ta nói, cô ta và Âu Thần chỉ có quan hệ hợp tác. Âu Thần chắc chắn sẽ không đến để chuộc cô ta!
- Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy đó. Nhà tôi còn không quan tâm tôi sống chết thế nào huống chi là Âu Thần là một người ngoài? Tôi thật sự không quan trọng như các người nghĩ. Nhưng mà nếu tôi chết đi thì sẽ không có người giúp đỡ Âu Thần thu mua tập đoàn! Các người nghĩ hắn ta sẽ bỏ tiền qua vụ này sao? Dù tôi là quân cờ nhưng vẫn không có giá trị lợi dụng!
- Chúng ta đã bị gài bẫy rồi!
Kẻ bắt cóc thở dài nói đến đây hắn rất tức giận.
- Ông chủ đã phái chúng tôi đi ám sát Âu Thần . Không ngờ lần đầu tiên lại thất bại, ông chủ sợ bị liên lụy nên muốn diệt khẩu chúng tôi. Ông ta bắt các thành viên trong gia đình chúng tôi tra tấn đến chết và đổ lỗi sự việc này cho Âu Thần. Lúc đó chúng tôi không nghĩ nhiều về nó, nghĩ rằng Âu Thần thực sự đã làm điều đó, vì vậy chúng tôi chỉ ...
Diễm Tô nghi ngờ, mở to mắt hỏi
- Vì vậy, gia đình của anh đã chết trong tay của ông chủ của anh?
- Ừ!
Kẻ bắt cóc giận dữ nói,
- Vậy là ông ta đã ra lệnh bắt cóc tôi. Muốn dùng tôi uy hϊếp hắn sao?
Diễm Tô khó hiểu
- Nói đến, vết thương trên ngực lúc đó cũng là do các người...
Diễm Tô không nói tiếp. Nghĩ lại cái ngày Âu Thần ôm cô nhảy dù, một mảng vết thương rộng lớn trước ngực đã nhuộm đỏ cả vùng biển ...
- Không phải chúng tôi làm, hôm đó hắn tự mình làm!
Kẻ bắt cóc nói rõ ràng.
- Cái gì?
- Âu Thần luôn rất điêu luyện. Nói chung, đừng nói đến việc bắt được hắn, rất khó để hắn bị thương! Chúng tôi biết mình không phải là đối thủ của hắn nên hôm đó đã bắt rất nhiều con tin và đe dọa hắn. Hắn cũng là một kẻ cứng rắn. Tôi không chút do dự bắn một phát vào ngực, nói đến đây, anh em chúng ta thật hâm mộ anh ta, anh ta có thể sống tốt như vậy sau khi bị thương ...
" ... "
Diễm Tô giật mình không nói nên lời, Âu Thần lúc đầu cô lầm tưởng hắn ta là người xấu, còn tưởng rằng hắn ta làm chuyện xấu nên bị truy đuổi. Xem ra cô đã nhầm…
- Nói đến đây, cô Khúc cũng ở đó, tôi tận mắt nhìn thấy anh ta nhảy xuống cùng với cô. Tôi tưởng là một đôi ...
" ... "
Diễm Tô không nói nên lời, lúc đó cô chỉ đang đứng bên cửa thoát hiểm, sao có thể nghĩ mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy.
- Vậy là từ khi đó đến giờ anh vẫn luôn theo dõi vào tôi?
- Ừ.
Chẳng trách cô đi đâu, luôn cảm thấy phía sau có người theo dõi! Lúc đầu cô cho rằng mình quá nhạy cảm nên bị ảo giác!
- Vậy tại sao anh không nói sự thật cho Âu Thần
- Liệu anh ta có tin không?
Kẻ bắt cóc mỉm cười bất lực
- Hắn đã để chúng tôi ra đi một lần. Chúng tôi đã không trân trọng nó. Nếu chúng tôi không bị ép buộc đến thời điểm này tôi sẽ không bắt cóc cô ...
- Tôi sợ tôi sẽ làm anh thất vọng. Anh ta và tôi không phải là loại quan hệ như anh nghĩ, và anh không thể đe dọa anh ta nếu anh bắt tôi.
Diễm Tô đột nhiên cười khổ.
- Mất gia đình và tuyệt vọng ... Nhưng chúng ta không thể cứ buồn như vậy! Anh phải tìm ra bằng chứng để đưa kẻ sát nhân ra trước công lý! Và tôi ... sẽ cố gắng hết sức để lấy lại những gì của ông tôi và thừa kế Tập đoàn Quyến Lâm..
Nhìn thấy dáng vẻ đầy khao khát của cô, trái tim kẻ bắt cóc cảm động, nhất thời cảm thấy mềm lòng.
Một lúc sau, kẻ bắt cóc ra hiệu cho tên đàn em cởi trói cho cô, như thể đã hạ quyết tâm:
- Đi thôi.
Diễm Tô giật mình, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
- Chỉ có một con đường núi để đi ra đây. Đi dọc theo con đường núi đến đường cái.
Kẻ bắt cóc cũng không muốn làm cô khó xử. Nhìn thấy dây thừng trên tay và chân rơi xuống đất, Diễm Tô đứng dậy, nghi ngờ hỏi:
- Anh định thả tôi ra thật sao?
- Trước khi tôi đổi ý, cô nên đi!
Kẻ bắt cóc biết cô vô tội
- Cô rất tốt bụng, sau này nhất định cô sẽ giành lại và phát triển tập đoàn của mình.
Diễm Tô nhìn anh ta có chút cảm động,
- Cảm ơn anh, tuy rằng tôi không giúp được gì cho anh, nhưng cảm ơn anh, anh thật sự là người tốt. Nghe lời khuyên của tôi mà xoay người đi. Đây là con đường nguy hiểm một khi chọn thì không thể quay lại, một khi đã dẫm phải thì có hối hận cũng muộn màng. Anh hãy suy nghĩ cho thật kĩ!
- Chúng tôi đã đến đường cùng rồi, kiếp này đã định sẵn rồi ...
Kẻ bắt cóc cười buồn, giơ tay ra hiệu cho cô rời đi. Diễm Tô biết nói gì cũng vô ích, khẽ cúi đầu chào tạm biệt.
Cô vừa bước ra cửa, và trước khi cô bước về phía trước, điện thoại reo đột ngột. Đàn em hốt hoảng kêu lên
- Ông chủ! Anh ta! Là Âu Thần đang gọi đến!
- Gì? !
Kẻ bắt cóc lập tức đứng lên
- Chờ một chút đừng đi!
Hai người em lập tức bắt Diễm Tô!
Diễm Tô chưa kịp bước ra khỏi cửa thì đã có người đưa cô đến gặp ông chủ rồi!
Diễm Tô sắp nôn ra máu, Âu Thần này, gọi lúc nào không gọi, gọi đúng vào lúc này. Đây là thời khắc mấu chốt! Cô gần như đã có thể rời khỏi nơi này ...
Bọn bắt cóc không ngờ rằng Âu Thần lại gọi vào lúc này, họ nhìn nhau, không biết hắn ta đang gọi vì cái gì!