Chương 34

Anh là xã hội đen phải không? Gϊếŧ cô ta đi!Không những thế tôi còn có thể cho anh thêm nột khoản tiền! Và tất nhiên khi gϊếŧ xong thi thể nên được dọn dẹp và chôn cất càng xa càng tốt!"..."

Những kẻ bắt cóc im lặng. Chuyện gì đang xảy ra? Đây có phải là mẹ của cô ta không? Thật nhẫn tâm và ác độc!

- Diễm Tô, nghe cho kỹ. Bây giờ đã có người muốn bắt cóc và gϊếŧ mày. Mày nên phải cảm ơn bọn họ. Đừng sợ hãi! Đừng lo lắng về quyền thừa kế của tập đoàn. Đã có chúng tao thừa kế hộ mày! Tao không ngờ mong đợi để giải quyết mày _một vấn đề lớn lại nhanh như vậy, và tao bây giờ vui sướиɠ phát điên lên, mày hiểu không!!!?

"..."

Những kẻ bắt cóc không hiểu bà ta là thứ gì!! Đây có phải là những gì một người mẹ nên nói!

- Ông anh này, cuộc gọi của anh đến thật đúng lúc. Vốn dĩ chúng tôi lo cô ta quay lại để cướp lấy cơ nghiệp. Giờ thì không sao. Anh phải thay tôi gϊếŧ nó, nhất định phải đảm bảo rằng cô ta đã chết. Gϊếŧ chết một cách khó coi và làm cô ta đau đớn càng tốt!

Nói xong liền cúp điện thoại

- Tình huống này là sao?

Kẻ bắt cóc nhìn điện thoại rồi nhìn Diễm Tô, không biết từ bao giờ, cô gái nhỏ đã mỉm cười chua chát , nụ cười có chút cô đơn.

- Hừ… chúng tôi chỉ muốn một ít tiền, sẽ không làm gì cô… Mẹ cô không đủ tư cách để ra lệnh cho chúng tôi và điều đặc biệt là bà ta không một chút quan tâm đến sự an toàn của cô…

Kẻ bắt cóc không khỏi lẩm bẩm

- Những người có tiền thường keo kiệt đến như vậy sao? Thậm chí còn không muốn mạng sống của con gái mình?

" ... "

Mặc dù ngày thường Diễm Tô không thèm quan tâm đến những gì Giang Thanh Nhã nói, nhưng ở thời điểm mấu chốt này, nghe những lời như vậy cô vẫn có chút đau buồn.

Đây là gia đình của cô, cho dù sống hơn mười năm cũng không quan tâm cô, bọn họ chỉ biết đến quyền lợi của mình mà thôi!

- Ông chủ, giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?

Một đàn em lo lắng hỏi.

- Gọi lại cho Âu Thần!

Không còn cách nào ngoài cách này!

Người đàn ông bấm điện thoại, một lúc sau mới ngượng ngùng nói:

- Ông chủ, vẫn không nghe máy…

- Cái *beep*...

Kẻ bắt cóc đi lại, bực bội quat

- Bắt cóc kiểu gì vậy? Mày có thật sự bắt đúng người không?

Nói xong liền đánh vào đầu tên đàn em một cú rõ đau. Hắn lồm cồm bò dậy, run rẫy nói

- Sếp ... Sao anh không gọi cho người khác thử xem? Cô ta dù gì cũng là tiểu thư tập đoàn, bạn bè cũng không ít?

- Gia đình còn không quan tâm đến sống chết của cô ta thử nghĩ bạn bè có chịu bỏ tiền chuộc cô ta không?

Tên đàn em nghe vậy cũng có lý. Hắn ta định bỏ cuộc, nhưng chợt nhận ra có người trong sổ địa chỉ,

- Ông chủ! Nhìn xem! Cô ta còn có một người anh trai!

Diễm Tô khó hiểu. cô có anh trai từ bao giờ ?

Đột nhiên, cô chợt nghĩ đến cái tên: Lục Khánh Luân

Khi còn nhỏ, Lục Khánh Luân luôn bảo vệ cô như anh trai của mình, và vì anh hơn cô một tuổi nên cô luôn thêm từ "Luân ca" vào danh bạ của cô, như thế sẽ dễ gọi hơn...

- Này anh..nghe tôi nói....

Trước khi Diễm Tô có thời gian nhắc nhở bọn họ, cuộc gọi đã được bấm số, và sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô

- Khúc Diễm Tô?!!

Kẻ bắt cóc rất vui mừng, cuối cùng nghe thấy phản ứng bình thường!

Tiền chuộc sẽ sớm được lấy

Ngay khi bọn họ đang vui vẻ tiếng quát tháo đã cắt đứt tâm trạng của họ

- Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì? Cô nghĩ tình hình hiện tại còn chưa đủ lộn xộn sao?

Lời nói kèm theo sự tức giận của Lục Khánh Luân đột nhiên vang lên trong điện thoại

- Hiện tại Diễm Nhi vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu! Tại sao, tại sao người nằm trong đó không phải là cô? Tại sao vợ con tôi lại phải gánh chịu những đau đớn này vì cô? Diễm Tô , tôi rất muốn gϊếŧ chết cô! Tại sao cô lại không chết trong vụ va chạm đó đi! Tại sao? Nếu như cô chết đi Nhi Nhi của tôi sẽ không phải chịu những đau khổ này......

Diễm Tô giật mình khi nghe điều này, và không thể tin được những gì mình vừa nghe. Người đàn ông mình từng yêu đã yêu cầu cô chết. Một cảnh tượng thật là nhói tai.

- Sao lại gọi?

Lục Khánh Luân buồn bực rống lên,

- Từ nay về sau, tôi không muốn nghe giọng nói của cô và không bao giờ muốn gặp lại! Dù cô còn sống hay đã chết, không liên quan gì đến Lục Khánh Luân này! Đồ sao chổi! Cô tránh tôi ra càng xa càng tốt!

Cạch… Điện thoại cúp máy không thương tiếc.

Mấy tên bắt cóc hai mặt nhìn nhau, là tình huống gì, bọn họ không có nói là bắt cóc cô, vậy tên kia... ?

Mẹ cô ta không quan tâm đến sự sống hay cái chết của cô ta, tại sao ngay cả anh trai cô ta cũng không có cảm xúc ...

- Tôi nói cô Khúc, tại sao gia đình cô lại như thế này? Cô đã bị bắt cóc, họ không lo lắng về sự sống hay cái chết của cô sao ?.

Diễm Tô cười buồn không nói nên lời, nhà cô trong mắt chỉ có tiền, làm sao có thể thật lòng quan tâm đến cô? Về phần Lục Khánh Luân … anh ta đã không còn chỗ đứng cho cô từ lâu rồi, cô sống chết thì liên quan gì đến anh ta!

- Tôi nghe mẹ cô nói vừa rồi, hình như là đoạt tài sản thừa kế? Vết thương trên đầu cô có phải do người nhà gây ra đúng không?

Kẻ bắt cóc chú ý tới cái băng trên đầu cô từ lúc trói cô về đây

- Gia đình cô muốn cô chết sớm hơn, sau đó phân chia thừa kế?

- Đúng vậy.

Diễm Tô không biết giải thích cho bọn họ như thế nào, cười khổ không tin bọn họ có ú thương hại mà thả cô.

Một vài kẻ bắt cóc không bao giờ ngờ rằng sẽ có một cơn bão đẫm máu như vậy trong giới nhà giàu!

Khúc tiểu thư này thật quá đáng thương!

Đột nhiên điện thoại reo lên.

Một số kẻ bắt cóc ngay lập tức chụp lấy, và chạy đến báo cáo

- Ông chủ, là bố của cô ta! Bố cô ta gọi đến đây!

-Cái quái gì vậy?

Tên trùm đầu không biết cái gia đình muốn làm gì! Muốn chọc tức hắn sao?

Nhìn chữ“ Bố ”trên màn hình điện thoại, kẻ bắt cóc lướt tới trả lời, giọng nói vang lên

- Tô Tô , mẹ con nói con bị bắt cóc?

Giọng của Khúc Dục Đông từ trong điện thoại, có phần hơi lo lắng.

Diễm Tô không ngờ rằng bố sẽ gọi điện thoại cho cô, không phải Giang Thanh Nhã đã nói cô chết đi sao ? Tại sao bà ta lại nói với bố về sự an toàn của cô? Với tính cách của Giang Thanh Nhã , làm sao bà ta có thể tốt bụng đến thế!!

- Bố, là con, con bị bắt cóc.

Diễm Tô nói đến đây, không biết tại sao lại rơi hai hàng nước mắt, có lẽ vừa rồi cô đã chịu đựng quá nhiều bất bình, sau khi nghe được giọng nói có phần lo lắng của bố phòng tuyến cứng rắn cuối cùng của cô đã được phá vỡ. Giọng nói cũng nghẹn lại.

- Tô Tô, nghe lời bố đi.

Khúc Dục Đông ngừng lại một lúc bởi vì không biết phải nói thế nào cuối cùng đành lên tiếng

- Bố đã nuôi nấng con rất nhiều. Vốn dĩ mẹ chỉ mong con kết hôn với một gia đình tốt, sống cuộc sống hạnh phúc… Nhưng con vẫn cố chấp không nghe. Cho dù bố có thuyết phục như thế nào, con cũng không từ bỏ quyền thừa kế… Nếu như con vẫn còn ngoan cố như vậy, bố sẽ không cứu con..

Diễm Tô nghe đến đây, cả trái tim lạnh lẽo, tựa hồ mong đợi ông ta sẽ nói gì tiếp theo

- Đáng trách là con chưa tìm hiểu ra về QY13. Con quá thông minh. Sớm muộn gì cũng phải trừ khử con lại bên mình ... Nghe nói bọn bắt cóc sẽ gϊếŧ con? Bố tuy có chút bất đắc dĩ nhưng không còn cách nào khác! Kết quả này là của chúng ta.Tô Tô, đừng ghét bố khi đến Cửu Tuyền, bố cũng bị ép và phải cắt đứt quan hệ giữa bố con chúng ta ... Đây là kết cục của kiếp này! Kiếp sau, bố mong đừng làm con của ta đừng trở thành con gái Khúc Dục Đông này nữa.....

Nói xong cúp máy.