Chương 5: Đúng Vậy, Tớ Bị Anh Ta Phản Bội

Lục Thiên Hải ngồi trong xe ánh mắt nhìn về phía hai cô gái đang đứng trước cổng trường, nụ cười của Chu Mẫn rất đẹp, hắn phải công nhận là như vậy. Thật sự cảm giác của đêm hôm đó vẫn còn, khi gặp cô nó lại càng trân thật hơn rất nhiều. Hắn ngửa đầu ra sau, nụ cười hiện trên khoé môi như muốn khắc hoạ lại đêm hôm đó.

Trương Vũ ngồi ở ghế lái nhíu mày nhìn, anh có thể thấy được sự vui vẻ trong đôi mắt của Lục Thiên Hải. Trước giờ ngoài Cố Vân ra chưa có ai có thể khiến hắn vui vẻ như vậy, có lẽ Chu Mẫn là người đầu tiên.

“Lục Tổng, anh định sẽ làm gì? Hình như cô ta không chịu nghe theo lời của anh.” Trương Vũ phía trên hỏi.

“Chờ xem tình hình, tôi không tin cô ta sẽ không liên lạc với tôi. Tính tình cô ta nóng nảy nói không biết suy nghĩ, sau khi về nhà cô ta sẽ suy nghĩ lại những gì tôi đã nói. Cậu cứ lo chuyện của cậu đi, nếu những tên kia làm không tốt cậu hiểu chuyện gì sẽ xảy ra chứ?” Lục Thiên Hải nhìn về trước nói.

“Tôi hiểu rồi, anh yên tâm. Những người đó đã nhận tiền và hứa làm thật tốt những chuyện chúng ta muốn.” Trương Vũ gật đầu tiếp tục lái xe.

“Thế thì tốt.” Nói xong Lục Thiên Hải nhìn ra bên ngoài, bóng dáng của Chu Mẫn mỗi lúc một xa, hắn vẫn cảm nhận được mùi hương đặc trưng trên người cô, là mùi hương của cơ thể chứ không phải nước hoa, rất ít cô gái nào có được mùi hương đó, mùi hương khiến hắn không thể quên.



Chu Mẫn đi ăn cơm cùng Tiểu Vũ nhưng cô vẫn lo lắng, mặc dù bên ngoài cô nói sẽ không sao nhưng sự lo lắng đó không hề giảm bớt. Người đàn ông kia có rất nhiều tiền anh ta có thể làm những chuyện điên rồ đến mức nào chứ? Chỉ nghĩ thôi cô đã thấy sợ vô cùng.

“Sao vậy? Cậu có chuyện lo lắng?” Tiểu Vũ bên cạnh hỏi cô.

Chu Mẫn cười lắc đầu, cô không muốn Tiểu Vũ lo lắng nên vội nói: “Không có, tớ không sao, cậu ăn đi”

“Chu Mẫn này, chúng ta là bạn thân của nhau, cậu có chuyện mà tớ lại không biết sao? Nói cho tớ biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đi.” Tiểu Vũ hỏi nhưng không thấy Chu Mẫn trả lời nên cô hỏi tiếp: “Từ Lâm có người phụ nữ khác ở bên ngoài? Cậu định dấu và không nói cho tớ biết sao?”

Chu Mẫn đưa đôi mắt bất ngờ nhìn Tiểu Vũ, tại sao cô ấy lại biết? Cuối cùng cũng không giấu được nên cô nói: “Đúng vậy, anh ta có người phụ nữ khác, họ đã ở với nhau một thời gian rồi mà tớ không hề biết. Tớ bị anh ta phản bội, tớ ngu ngốc lắm phải không? Mỗi ngày đi học về còn nấu cơm và khiến anh ta vui vẻ, tớ thật ngu ngốc.”

Tiểu Vũ nhìn Chu Mẫn sau đó chạy tới an ủi cô, ôm cô vào lòng an ủi: “Không sao, anh ta không phải người tốt bỏ đi được là chuyện tốt. Biết sớm vẫn tốt hơn là biết muộn. Đàn ông bên ngoài rất nhiều, cậu không cần phải vì một người như anh ta mà buồn, nghe lời tớ đi. Tên đó nếu để tớ gặp ở ngoài đường nhất định tớ sẽ cho anh ta một trận, ai bảo anh ta dám làm tổn thương người bạn thân nhất của tớ. Đừng buồn nữa, vì tên đó không đáng.”

Chu Mẫn cười gật đầu, tính cách của Tiểu Vũ chính là như vậy nghĩ gì liền nói ra mà không hề suy nghĩ, đôi khi cô cũng muốn được như cô ấy nhưng không được. Cô đã tự an ủi bản thân rất nhiều nhưng cô vẫn thấy buồn, buồn vì bị người đàn ông đó phản bội, họ còn làm chuyện đáng xấu hổ ngay trong chính căn nhà của cô. Nếu tối đó cô không nhìn thấy cảnh hai người họ bên nhau có lẽ giờ cô vẫn ngu ngốc mà tin rằng anh ta rất yêu cô.

“Tớ không sao, chuyện quan trọng bây giờ chính là tốt nghiệp, sau đó theo đuổi ước mơ của mình.” Chu Mẫn cười nói.

“Đúng vậy, tốt nghiệp xong rồi mới nghĩ tới chuyện tìm người yêu, mà cậu xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ tìm được một người đàn ông tốt yêu thương cậu thôi nên đừng có buồn nữa.” Tiểu Vũ buông cô ra nói.

Chu Mẫn gật đầu, có một người bạn như Tiểu Vũ thật là tốt. Suốt những năm đại học cô ấy luôn ở bên cạnh cô, cùng cô trải qua bao nhiêu chuyện. Giờ cô mới biết người yêu thương cô nhất trong những năm qua là cô ấy chứ không phải Từ Lâm. Đúng là khi khó khăn ta mới biết ai là người thật lòng yêu thương ta. Chu Mẫn nhìn Tiểu Vũ nói:

“Cảm ơn bạn vì đã luôn ở bên cạnh tớ suốt những năm qua, cảm ơn vì đã an ủi mỗi khi tớ yếu đuối, và cảm ơn vì đã khiến tớ mạnh mẽ. Tớ sẽ nghe theo cậu, cố gắng thật nhiều.”

“Nói cảm ơn gì chứ, tớ phải là người cảm ơn bạn mới đúng. Nếu không có cậu cũng không có tớ của ngày hôm nay, nên đừng có nói mấy từ đó được không? Chúng ta là bạn bè, khi bạn bè có việc đương nhiên chúng ta phải giúp rồi. Được rồi, ăn đi không đồ ăn nguội hết bây giờ.” Tiểu Vũ ngồi lại ghế của mình nói.

Chu Mẫn gật đầu nhìn Tiểu Vũ cười, có một người bạn như cô ấy thật tốt. Cô muốn tình bạn này mãi như vậy, mãi mãi không thể chia cắt được.