Chu Mẫn đến một quán nước quen thuộc ngồi chờ Từ Lâm. Đây là nơi hai người vẫn thường xuyên đến lúc trước, mỗi buổi tối sau khi ăn cơm xong cả hai thường tới đây để uống nước, là nơi cất giữ rất nhiều kỷ niệm của hai người.
Chu Mẫn nhìn xung quanh, mọi thứ ở đây vẫn vậy, vẫn không thay đổi, chỉ có tình yêu của anh và cô đã thay đổi. Trong những năm đại học cô luôn hãnh diện vì có một người bạn trai ưu tú như anh. Anh có rất nhiều cô gái vây quanh, nhưng trong mắt anh chỉ có cô và suốt ngày bám lấy cô. Cô biết cả hai đều là sinh viên nghèo nhưng chỉ cần cố gắng làm việc tương lai sau này sẽ không vất vả. Cả hai sẽ định sinh một đứa con trai và đứa con gái, con trai sẽ giống anh, còn con gái sẽ giống cô. Hiện tại thì sao? Cái gì cũng không còn, ngay cả ước mơ khi đó cô cũng đã quên.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông với gương mặt điển trai bước vào. Chiếc áo khoác anh mặc trên người là áo cô mua năm ngoái khi sinh nhật anh, cô từng nói sau này nếu hai người cưới nhau anh hãy tiết kiệm một chút, để sau này có con còn lo cho con. Lúc đó anh gật đầu đồng ý và ôm cô vào lòng, giờ thì hay rồi, cả anh và cô không còn là gì của nhau nữa. Ngay cả khi gặp mặt cảm giác cũng không còn như trước. Thì ra sau khi trở thành người yêu cũ là loại cảm giác này.
“Em tới lâu chưa?” Từ Lâm ngồi xuống ghế hỏi cô.
“Em mới tới.”
“Em uống sinh tố bơ nhé? Để anh gọi.”
“Không, em không còn thích món đó nữa. Em muốn uống cà phê.”
“Cà phê không tốt cho sức khoẻ, uống sinh tố sẽ tốt cho da. Không phải đó là món em thích nhất sao?”
Chu Mẫn lắc đầu nói: “Không, em không còn thích món đó nữa rồi. Con người còn có thể thay đổi, sở thích thì có ý nghĩa gì chứ.”
“Anh biết em giận anh chuyện hôm đó, anh gọi điện và nhắn tin rất nhiều nhưng em không nghe máy và trả lời. Thật ra chuyện không phải như em nghĩ.”
“Anh biết em ghét nhất là gì đúng không?” Chu Mẫn nhìn anh hỏi.
“Anh biết.” Từ Lâm gật đầu trả lời.
“Anh biết những vẫn làm? Anh xứng đáng với tình yêu của tôi sao?” Chu Mẫn tức giận hỏi.
Từ Lâm đứng dậy muốn nắm tay nhưng bị cô lạnh lùng đẩy ra. Anh lắc đầu nói: “Anh biết mình không xứng đáng, nhưng tối đó anh bị cô ta bỏ thuốc. Anh thật sự không biết gì hết, anh uống rượu sau đó không biết tại sao lại như vậy. Thật đó, không tin em có thể đi hỏi cô ta.”
Chu Mẫn bỗng nhiên bật cười, tối hôm đó cô cũng vậy. Cô cũng uống rượu say sau đó lên giường vớimột người đàn ông xa lạ. Nắm chặt hai tay lại, cô nói: “Giờ anh nói anh bị người ta bỏ thuốc là tôi có thể bỏ qua và quay lại như trước kia sao? Tôi nói anh biết không thể quay lại, hoàn toàn không thể quay lại như trước kia.”
“Không, chúng ta vẫn có thể quay trở lại như trước kia. Anh hối lỗi rồi, anh biết anh sai rồi, anh sẽ cố gắng chuột lỗi, em đừng bỏ anh được không? Từ tối hôm đó anh không đi làm, anh luôn cảm thấy có lỗi về chuyện tối đó, gọi điện thoại cho em nhiều lần không được. Anh thật sự xin lỗi.” Từ Lâm vừa nói vừa kéo tay cô.
Chu Mẫn giật tay lại lạnh lùng nói: “Chúng ta không thể quay trở lại như trước kia, đó chính là sự thật. Mong rằng anh sẽ tìm một cô gái tốt để yêu, đừng nhớ tới những chuyện cũ nữa. Cũng đừng tỏ ra bản thân tài giỏi, sẽ không ai chịu được cái tính đó của anh đâu.”
“Không, em cho anh một cơ hội được không? Chỉ một lần, một lần này thôi. Anh biết lỗi của mình rồi, anh thật sự biết lỗi rồi.”
“Buông tay ra, anh đừng hành xử như vậy ở ngoài đường. Quên tất cả và hãy sống thật tốt. Tôi không phải người tốt đẹp như anh vẫn nghĩ, vậy nên hãy quên tôi và sống thật tốt.” Chu Mẫn lạnh lùng nói. Dù chuyện hôm đó anh bị người phụ nữ kia bỏ thuốc thì sao? Hai người cũng đã phát sinh quan hệ, cô và anh không thể trở lại như trước kia, càng không thể yêu nhau như trước kia được nữa. Thật ra cô cũng có lỗi, tối hôm đó cô uống say và đã ngủ cùng một người đàn ông khác. Cô vốn không xứng với anh, nhưng vì sĩ diện, vì thanh cao mà nói rằng anh lừa dối nên cô không thể tha thứ cho anh. Suy cho cùng cô cũng là người sai trong chuyện này.
“Em cho anh cơ hội được không?” Từ Lâm vẫn không từ bỏ hỏi.
“Từ Lâm.” Chu Mẫn gọi tên anh. Từ Lâm ngẩng đầu lên nhìn cô, nước mắt rơi trên khuôn mặt tuấn tú. Anh ưu tú như vậy, sao lại trở nên thảm hại thế này chứ? “Anh đừng như vậy, không thể làm người yêu thì chúng ta có thể làm bạn.”
“Em không muốn quay lại với anh là vì anh đã phản bội em sao?”
“Đúng vậy.” Chu Mẫn dứt khoát nói.
Từ Lâm nắm chặt hai tay, anh cúi đầu cười nói: “Anh biết lỗi của anh, nhưng em đồng ý làm bạn với anh là chuyện tốt. Cảm ơn em nhiều lắm, sau này chúng ta hãy là những người bạn hiểu nhau nhé!”
Chu Mẫn nắm chặt hai tay lại, cô hoàn toàn không muốn. Trái tim cô đau khổ vô cùng, nhưng biết thế nào đây? Hai người uống nước xong liền rời đi, mỗi người đi một đường như hai người xa lạ.
Trên đường trở về nhà tâm trạng không tốt nên cô dừng lại trước một quán rượu, vào trong ngồi uống mấy ly sau đó đi bộ ra chỗ điểm đón xe buyt. Ngồi đó rất lâu, trong đầu không ngừng hỏi nên đi đâu và về đâu, nhà của cô ở đâu? Rất nhiều xe buyt dừng lại trước mặt cô, nhưng rồi lại chạy đi vì vô không lên. Nhìn đồng hồ trên điện thoại đã là mười một giờ ba mươi phút, xe buyt không còn chạy, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe taxi chạy qua hỏi cô có lên xe không nhưng cô đều lắc đầu.