Chương 27: Bắt Gặp

Chu Mẫn đưa tay lên ôm vai, thời tiết về tối thật lạnh. Bỗng nhiên một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, kính xe phía sau hạ xuống, gương mặt lạnh lùng của Lục Thiên Hải cũng hiện ra, hắn làm như cô nợ hắn vậy.

“Lên xe.” Lục Thiên Hải nói.

“Tôi không lên.” Chu Mẫn nhìn xa xăm nói.

“Cô định ngồi ở đây đến sáng?”

“Đúng vậy.”

“Được, tốt nhất là đừng về nhà.” Lục Thiên Hải vừa dứt lời chiếc xe liền chạy đi. Nhìn theo bóng chiếc xe cô bất giác nhếch môi, hắn đâu có ý định cho cô lên xe ngồi, hắn là cố tình chọc tức cô, bởi vì cô biết người như hắn sẽ không bao giờ vì cô mà dừng xe lại.

Chu Mẫn cúi đầu xem điện thoại lần thứ hai đã là mười hai giờ, cô đi thẳng về trước mà không biết điểm dừng ở đâu. Lúc này điện thoại rung lên có người gọi tới, Chu Mẫn không nhìn đặt điện thoại lên tai. “Alo?”

“Tiểu Mẫn à? Là bà đây.”

Chu Mẫn nhìn xung quanh, cô bất giác sợ hãi. Kéo cao áo cô đi về trước nói: “Vâng, con chào bà.”

“Con đang ở đâu vậy? Chưa ngủ sao?”

Chu Mẫn lắc đầu nói: “Dạ chưa, con đang ở ngoài.”

“Không phải con đang ngủ bên cạnh Thiên Hải sao?” Bà hỏi.

“Anh ta nói vậy với bà sao?”

“Đúng vậy.”

“Dạ, đúng rồi. Con đang ở ngoài ban công.” Chu Mẫn không muốn bà lo lắng nói.

“Con đang nói dối đúng không? Con ở đâu mau nói cho bà biết để bà sai người tới đón.”

“Dạ không đâu bà, con đang ở ngoài ban công.”

“Con nói dối, tiếng gió nơi con đang ở rất lớn. Con ở đâu?”

“Tại con đang mở cửa sổ nên bà mới nghe thấy tiếng gió.”

“Đừng lừa bà. Nhanh lên, nói cho bà biết con đang ở đâu?” Lão phu nhân lạnh lùng nói. Chu Mẫn không nói dối được nên đành nói chỗ đang đứng cho bà nghe. Hai mươi phút sau có một chiếc xe dừng trước mặt cô, lão phu nhân ngồi bên trong.

Sau khi Chu mẫn xe bà đưa cho cô một chiếc áo khoác dày, bà vỗ tay cô hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với con sao?”

Chu Mẫn lắc đầu không nói. Lão phu nhân ôm cô vỗ về nói: “Con phải nói thì bà mới giúp con được, có chuyện gì xảy ra với con? Tại sao giờ này lại ở ngoài đường?”

“Dạ không sao đâu bà.” Chu Mẫn lắc đầu nói.

“Con không chịu nói hay để bà phải điều tra? Chỉ cần bà gọi một cuộc điện thoại tất cả sẽ ra hết, con định không nói?” Nói xong bà lấy điện thoại ra nhưng bị Chu Mẫn ngăn lại.

“Con nói.”

Lão phu nhân gật đầu nói: “Con nói đi, bà nghe con.”

“Hôm qua con đi săn tin cùng bạn, bạn của con là phóng viên giải trí. Bà biết nữ diễn viên Cố Vân không ạ? Mọi tin tức về người đó đều là bạn con theo, nghe một người bạn nói cô ấy đến một quán bar nên cậu ấy kéo con tới cùng. Thấy cô ấy và một vài người đàn ông vào một phòng bao, không muốn bỏ lỡ cơ hội nên cậu ấy muốn vào nhưng con ngăn lại, vì biết chút võ nên con muốn thay cậu ấy vào trong. Khi vào đó con gặp một người giám đốc ngân hàng.”

“Lão Lâm sao?” Bà bỗng nhiên cắt ngang lời cô.

Chu Mẫn gật đầu nói tiếp: “Vâng, là ông ta. Đoạn video kia cũng là con quay lại và tải lên mạng, con chỉ muốn dạy cho ông ta một trận vì bắt nạt phụ nữ, con không biết chuyện đó lại gây cho ông ta nhiều thiệt hại như vậy. Sau khi biết chuyện Lục Thiên Hải không hỏi con có bị thương ở đâu và bị ông ta làm gì đã quay trách con làm thiệt hại đến công ty. Con thật sự không biết gì hết, con chỉ muốn dạy cho ông ta một bài học.”

“Con làm vậy là đúng, Lão Lâm là một tên khốn, bà luôn ủng hộ những người có thể đứng lên nói sự thật như con. Con làm như vậy đúng lắm, không sai chút nào.” Lão phu nhân nói.

Chu Mẫn đưa đôi mắt ướt lệ nói: “Nhưng anh ấy trách con, còn nói con rất nặng lời.”

“Nó đuổi con ra ngoài?”

“Không có, là tự con ra ngoài.”

“Được rồi, con đừng khóc nữa, khóc không tốt. Để đó bà xử lý, bà sẽ lấy lại công bằng cho con.”

Chiếc xe dừng lại trước cửa căn biệt thự, lão phu nhân quay qua nhìn Chu Mẫn đang ngủ say sưa bên cạnh nở nụ cười. Cô hồn nhiên giống như một đứa trẻ mới lớn, lấy phải cháu trai của bà đúng là đáng thương, bà nhất định lấy lại công bằng cho cô.

Lão phu nhân xuống xe ấn chuông cửa, bên trong căn biệt thự không có ai ra mở cửa, ngay cả bóng đèn cũng không bật, đây là muốn nhốt Chu Mẫn ở ngoài? Lão phu nhân liên tục ấn chuông nhiều lần, đến khi không chịu được bên trong mới có người ra mở cửa. Lục Thiên Hải bước ra với chiếc áo ngủ hở ngực dài đến mắt cá chân, khi nhìn thấy Lão phu nhân hắn vội kéo áo lại và nhanh mở cửa. Cố Vân nghe thấy tiếng động cũng chạy ra xem, đến khi muốn quay người đã không kịp, lão phu nhân đã nhìn thấy cô ta. Trên người cô ta mặc một chiếc váy hai dây, dù bên ngoài trời rất lạnh cô ta cũng không chịu mặc áo khoác.

Lão phu nhân khoanh tay đứng trước cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người họ không rời. Lục Thiên Hải hai tay vụng về khó khăn mãi mới mở được cửa, khi cánh cửa mở ra lão phu nhân không quan tâm hai người mà quay về phía xe gọi Chu Mẫn dậy.

“Tiểu Mẫn, đến nhà rồi con.”

Chu Mẫn mở mắt nhìn lão phu nhân, cả ngày hôm nay chạy bên ngoài nhiều khiến cô mệt. Cô đi theo lão phu nhân ra ngoài, lại thấy Lục Thiên Hải và Cố Vân đang đứng trước cửa căn biệt thự, cả hai đều cúi đầu.

“Chuyện gì vậy bà?” Giọng nói ngáy ngủ của cô vang lên trong bóng tối yên lặng.

Lão phu nhân xoa lưng cô nói: “Không có chuyện gì hết, chúng ta vào trong nhà thôi con.”

Chu Mẫn ngơ ngác được bà dẫn đi, trước khi đi vào cô nhìn thấy ánh mắt tức giận của Lục Thiên Hải nhìn mình. Thật sự ngay cả cô cũng không biết có chuyện gì, cô chỉ nhắm mắt lại ngủ một giấc sao lại về đây rồi?

“Con uống nước chứ?” Vào trong nhà lão phu nhân hỏi.

“Dạ không đâu ạ!” Chu Mẫn lắc đầu.

“Không, con cần uống nước.” Lão phu nhân nói. Bà nhìn về phía quản gia Giang hất cằm, cô nhìn thấy ông đi rót một ly nước sau đó đưa cho cô.

“Cảm ơn bác.”

“Bác sao? Con gọi ông ấy là bác?” Lão phu nhân bất ngờ hỏi.

“Vâng, bác ấy hơn tuổi ba con nên con gọi là bác thưa bà.”

Lão phu nhân gật đầu cười, bà nói: “Đúng là chỉ có con mới hiểu chuyện. Vậy mà rất nhiều người không biết trân trọng con. Nhưng không sao, bà sẽ lấy lại công bằng cho con.”

“Dạ? Công bằng gì ạ?” Chu Mẫn khó hiểu hỏi.

“Chuyện con bị tên Lão Lâm động chạm bà sẽ không tha thứ cho ông ta, chuyện Thiên Hải không hiểu còn mắng con, chuyện đêm hôm nó để người vợ danh chính ngôn thuận là con ở ngoài đường còn ôm một người phụ nữ không có quan hệ về nhà, bà sẽ lấy lại công bằng cho con. Con muốn như thế nào cứ nói với bà.”

“Con không muốn gì hết, thật đó bà.”

“Không được, con phải muốn. Nói đi, bà sẽ làm cho con.”

“Con muốn ngủ thưa bà.” Chu Mẫn bỗng nhiên nói.

Lão phu nhân đang tức giận cũng bật cười, bà xoa lưng cô nói: “Vậy con lên phòng nghỉ ngơi đi. Những chuyện khác bà sẽ lo cho con.”

Chu Mẫn uống thêm một ngụm nước sau đó liền đứng dậy. Khi quay người cô nhìn thấy Lục Thiên Hải và Cố Vân đứng phía sau, cả hai họ đều không dám ngẩng đầu, có thể nói họ rất sợ lão phu nhân. Cô đi qua họ và chạy lên phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại.