Chương 19: Chơi khăm nhau

Sau khi chia tay với mọi người Chu Mẫn bắt một chiếc xe trở về căn biệt thự của Lục Thiên Hải. Vào trong cô thấy Lục Thiên Hải đang ngồi trên ghế ung rung, A Hưng đứng cúi đầu trước hắn. Lúc này cô mới nhớ ra A Hưng nói sẽ đón cô nhưng cô lại quên không nói với anh.

“Về rồi? Mới kết hôn một ngày mà cô đã trở nên thân thiết với người của tôi nhỉ? Chu Mẫn sao? Đó là tên mà một tên tài xế quèn nên gọi cô? Nếu để người khác nghe thấy thì sao? Cô quên thân thận của mình là gì rồi?”

“Là tôi bảo anh ấy gọi tôi như vậy, anh muốn làm gì thì nhắm vào tôi chứ đừng đυ.ng đến A Hưng, anh ấy là người vô tội.”

Lục Thiên Hải nhếch một bên mí mắt tỏ vẻ thích thú hỏi: “Ôi, gọi tên nhau thân mật như vậy à? Hay cậu là người yêu cũ của cô? Hai người tiếp cận tôi là vì tiền?”

Chu Mẫn nắm chặt tay lại, hắn nói cô thì thôi đi, còn kéo A Hưng vào làm gì. Cô tiến lên một bước nói: “Lục Thiên Hải, đừng có suy bụng ta ra bụng người. Anh làm gì ở bên ngoài, thích hóng hách và làm trò trước mặt ai tôi không quan tâm. Nhưng đừng đυ.ng đến những người hiền lành vô tội xung quanh tôi. Tôi và anh ấy không có bất kỳ quan hệ gì.”

“Ôi, tôi không nghĩ cô lại suy nghĩ cho người khác vậy đó, cô cao cả thật đấy.” Hắn vỗ tay cười nói.

Chu Mẫn không thích cái bản mặt lúc này của hắn, tự mãn xem mình là giỏi. “Tôi chỉ không muốn người hiền lành như anh ấy vì tôi mà mất việc.”

Lục Thiên Hải gật đầu nhìn ánh mắt của cô nói: “Nếu cô biết sẽ liên lụy tới người khác vậy tại sao lại dám làm trái ý của tôi? Tôi nói bà nội muốn cùng ăn cơm tại sao cô không về? Cậu ta không đón được cô là lỗi của cậu ta. Tôi làm việc trước giờ luôn công bằng, người có công sẽ thưởng, có lỗi phải phạt.”

“Là tôi không muốn đi, lỗi của tôi chứ không phải A Hưng.” Chu Mẫn tiến lên một bước nói.

“Công việc của cậu ta là đưa đón cô, nhưng cậu ta không làm được.”

“Lục Thiên Hải, anh cố tình làm khó tôi sao? Tôi đã nói là lỗi của tôi.”

“Vậy cô nói đi, cô nên làm gì để chuộc lỗi của mình, để A Hưng không bị đuổi việc?” Lục Thiên Hải hỏi.

Chu Mẫn bỗng nhiên bật cười nói: “Tôi cũng muốn hỏi anh đấy, không phải anh đã phạt tôi rồi sao?”

Lục Thiên Hải biết nhưng vẫn giả vờ hỏi: “Có ý gì?”

“Tài khoản của tôi là anh sai người khóa lại. Anh có biết vì hành động ngu ngốc đó mà tôi đã mất mặt trước bao nhiêu người không? Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn dùng cái trò trẻ con đó để làm khó người khác?”

Lục Thiên Hải nhếch nhẹ môi không trả lời. Hắn hất cằm về phía A Hưng ý bảo anh ra ngoài. Chu Mẫn biết hắn đã tha cho A Hưng nên được đà tiến tới, cô nói tiếp: “Tại sao anh dám động vào tiền của tôi?”

“Tiền của cô? Đừng quên, đó vốn dĩ là tiền của tôi.”

“Trước nó là của anh, nhưng anh quên sao? Sau khi ký vào tờ giấy đó nó đã là của tôi, anh đã chạm vào nó nên anh đã vi phạm hợp đồng.”

“Vi phạm hợp đồng?” Lục Thiên Hải khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy, tôi nhớ trong hợp đồng có ghi người vi phạm hợp đồng sẽ trả một số tiền lớn cho đối phương, anh không đọc hợp đồng?” Chu Mẫn ung rung ngồi xuống đối diện hắn nói.

Lục Thiên Hải bỗng nhiên quay đầu nhìn Trương Vũ như muốn hỏi có thật không, chỉ thấy anh ta gật đầu lùi bước về sau. Lục Thiên Hải nhếch nhẹ môi mỏng nói: “Cô đúng là không đơn giản.”

“Nếu tôi đơn giản tôi có thể đối phó lại một con cáo già như anh sao?”

Lục Thiên Hải cười, ban đầu chỉ muốn dạy cô một bài học, không ngờ lại trở thành cô dạy hắn. “Chuyện về tài xế tôi sẽ bỏ qua, cũng coi như mọi chuyện đã xong, từ nay về sau cô không được phép làm như vậy nữa.”

Thấy Lục Thiên Hải định đứng lên cô vội chặn hắn lại, đứng trước mặt hắn cô nói: “Không, đâu cho qua dễ như vậy. Anh quên là anh đã vi phạm hợp đồng và đã tự ý khoá thẻ của tôi? Nghĩ tôi dễ dãi nên có thể nói bỏ qua là bỏ qua?”

Lục Thiên Hải đuổi mọi người ra ngoài, để một mình Chu Mẫn lại. Hắn chỉ chiếc ghế ngay bên cạnh hắn nói: “Ngồi đi, đứng làm gì.”

Chu Mẫn ngồi xuống ghế, cô muốn xem hắn sẽ nói gì.

“Cô kết hôn cùng tôi, ăn ở không mất tiền mà còn dám đòi tiền của tôi?” Lục Thiên Hải hỏi.

“Vậy tôi lại muốn hỏi anh một chút, là anh ra ý định kết hôn cùng tôi, muốn tôi về đây ở, sao giờ anh lại nói như vậy? Tôi không nghĩ anh lại là người như vậy đấy. Không nói nhiều nữa, anh mau mở tài khoản và trả tiền vi phạm hợp đồng cho tôi đi.”

“Tôi không muốn, không trả chính là không trả.” Nói xong Lục Thiên Hải đứng dậy rời đi.

Chu Mẫn nhìn bóng lưng của hắn lẩm bẩm: “Tôi không phải là người dễ bỏ qua cho người khác, ai khiến tôi tổn thương tôi sẽ khiến người đó tổn thương lại gấp nhiều. Anh cứ chờ đấy.”



Buổi tối Chu Mẫn và Lục Thiên Hải cùng nhau tới nhà họ Lục để ăn cơm. Nhìn thấy hai người lão phu nhân liền đoán được có chuyện xảy ra, cả hai ngồi trên bàn không ai nói chuyện với ai, bà đi tới vỗ về Chu Mẫn hỏi: “Hai đứa có chuyện gì sao? Con nói cho bà biết đi.”

Chu Mẫn bỗng nhiên rơi nước mắt, cô cúi đầu không nói gì. Lão phu nhân bên cạnh lo lắng không thôi, bà vỗ tay cô nói: “Sao vậy con? Có chuyện gì xảy ra vậy? Con phải nói thì bà mới giúp được.”

“Hôm qua sau khi đưa con về anh ấy liền rời đi, đêm tân hôn lại để con ngủ một mình.” Chu Mẫn nói với một giọng nói đầy ấm ức.

Lão phu nhân đưa mắt nhìn đứa cháu trai bên cạnh, ngay cả Lục Thiên Hải cũng không tin Chu Mẫn sẽ nói như vậy với bà. Người phụ nữ này đúng là có thể khiến hắn tức giận dù bất cứ nơi đâu và bất cứ chuyện gì.

“Hôm qua con có chuyện nên mới vội đi. Thật đó, bà có thể hỏi Trương Vũ.” Lục Thiên Hải nói.

“Trương Vũ là người của con dù có hỏi bao nhiêu lần nó cũng trả lời giống như con. Đêm tân hôn lại để cô dâu một mình, con có biết mình đang làm cái gì không hả?” Lão phu nhân đứng dậy tức giận hỏi.

Lục Thiên Hải muốn cãi nhưng cãi không được, hắn không muốn bà tức giận, bà có tuổi tức giận sẽ không tốt. Hắn cúi đầu nói: “Con biết lỗi rồi.”

“Con tới chỗ Cố Vân?” Lão phu nhân hỏi.

“Không có.”

“Còn nói không có? Hôm qua bà đã sai người chụp được ảnh con đến biệt thự của Cố Vân, còn muốn nói dối bà sao?”

Lục Thiên Hải đưa mắt nhìn bà mình hỏi: “Bà, sao bà có thể cho người theo dõi cháu của mình chứ?”