Chương 2: Về nhà

Vì cả 2 gia tộc đều đã xác nhận hôn sự này nên đám cưới sẽ nhanh chóng diễn ra trong tuần tới.

Bạn cô - Hà My đã điều tra được người cô sắp cưới là 1 kẻ máu lạnh vô tình, nhưng kì lạ thay, không có một bài báo nào có mặt hắn ta.

Điều đó càng khiến cô nghi ngờ rằng hắn ta là 1 lão già da^ʍ dê, đê tiện, tướng mạo khó coi…

1 tuần trôi qua rất nhanh, chớp cái đã đến ngày cử hành hôn lễ, cô khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi, lớp vải bồng bềnh như công chúa.

Cô soi mình trước gương rồi cười khổ. Từ mai cuộc sống của cô sẽ như thế nào đây? chẳng ai có thể biết trước được.

Nơi tổ chức hôn lễ là khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố. Khách ra vào cứ gọi là nườm nượp.

Được Vũ Thị mời, ai ngu mà không đi!

Dạ Nguyên lo lắng nắm tay bố tiến vào bên trong, bên dưới có vô vàn ánh mắt nhìn vào cô, ghen tị có, ngưỡng mộ có nhưng cô không quan tâm.

Cô nắm tay ba mình thật chặt, từng bước từng bước tiến đến phía hắn.

Tim đập thình thịch, run rẩy ngước mặt lên nhìn hắn.

May quá, hắn ta không xấu đến mức như cô tưởng tượng. À không phải, từng đường nét trên mặt hắn hoàn hảo 1 cách lạnh lùng, khiến tim cô đập trật một nhịp.

Hắn liếc mắt nhìn cô, thấy cô nhìn mình không chợp mắt thì hắn cười khinh bỉ

- Đê tiện!

Hôn lễ tổ chức nhanh, kết thúc cũng nhanh trong vòng 1 buổi sáng.

Ngay sau khi kết thúc hôn lễ, cô và hắn phải đi tiếp rượu từng vị khách. Ở đây toàn những tai to mặt lớn trong giới thượng lưu.

Vài câu nịnh bợ từ mấy công ty bé muốn hợp tác khiến anh kinh tởm không thôi.

Vì cô không uống được rượu nên anh đã uống đỡ phần cô hết cả buổi tiệc.

Trời cũng đã xẩm tối, cô mệt mỏi bước ra xe để về nhà ba mẹ.

Bỗng có cánh tay nào đó chặn lại không cho cô đóng cửa

- Cô định đi đâu?

Vũ Cao Lãnh dùng bộ mặt khó chịu nhìn cô

Dạ Nguyên mới chợt nhận ra, sau khi kết hôn phải về nhà chồng, cô nói đại 1 lý do

- À thì, tôi về nhà lấy quần áo.

- Việc này không cần cô lo.

Anh bóp chặt cổ tay cô, lôi cô sang xe Roll Royce của anh. Cổ tay cô đau đến mức nhói lên từng cơn, cô đau đớn ôm tay mình.

Cao Lãnh ngồi bên cạnh cô, lệnh cho tài xế lái xe thẳng về ngôi biệt thự.

Người hắn nồng nặc mùi rượu, ngả lưng ra sau, một tay nới lỏng chiếc nơ trên cổ, mệt mỏi nhắm mắt.

Cô nhìn hắn không chớp mắt, người hắn toả ra sức hút vô cùng kì lạ.

- Anh tên gì?

Cô mới nhớ mình chưa biết tên hắn, lo lắng hỏi

- Vũ Cao Lãnh, gọi tôi là Vũ Tổng.

Hắn vẫn nhắm nghiền mắt, lười biếng trả lời.

- Gọi anh là Lãnh không phải dễ hơn sao?

Anh từ từ mở to đôi mắt, nhìn cô với ánh mắt vô cùng căm phẫn, tiến lại gần bóp cổ cô, đay nghiến từng chữ

- Chỉ có Vy Nhi mới được gọi cái tên đó, cô đừng dùng cái mồm dơ bẩn này để nói tên tôi!

Nhìn thấy mặt cô đỏ ửng lên vì khó thở, hai tay vùng vẫy đẩy hắn ra thì hắn mới buông tay ra.

Cô thở từng chút, từng chút một vô cùng khó khăn, sợ hãi lùi ra đến tận cửa xe. Còn hắn vẫn nằm ngủ ung dung tự tại

Chiếc xe chầm chậm tiến đến căn biệt thự xa hoa, tráng lệ. Cô khó khăn nhấc váy lên rồi tiến vào.

Căn biệt thự to lớn đến nỗi cô cảm thấy mình vô cùng bé nhỏ, trong nhà có rất nhiều người hầu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, cô lễ phép chào hỏi mọi người rồi nhanh chân theo quản gia lên lầu.

Chiếc xe chở Cao Lãnh đến quán bar Loco Night, bên trong phòng VVIP đã có người bạn thân chờ anh

Đường Chính Kiên - CEO công ty thiết kế lớn nhất cả nước, bạn thân từ thủa bé của anh, thấy anh vào thì buông vài câu trêu đùa

- Chú rể của Vũ Thị đây rồi!

- Cậu cẩn thận cái mồm mình.

Vừa nói, anh vừa ngồi xuống chiếc ghế da beo đắt tiền, bên cạnh có vài ba em kỹ nữ mang rượu đến hầu hạ thiếu gia.

- Vũ Thiếu Gia, dạo chẳng đến thăm người ta gì cả, không thương người ta rồi!

Giọng cô ta nũng nịu chảy cả nước, không ngừng ôm tay anh cọ cọ bộ ngực vào. Anh vô cùng ngứa mắt với cô ta, dùng giọng uy nghiêm nhẹ nhàng bảo:

- Cút!

Cô ta nghe thế thì cụp đuôi chạy đi, vì Vũ Cao Lãnh hắn ta chỉ nói 1 lần chứ không có 2.

Đường Chính Kiên nhìn anh vậy thì vô cùng thú vị

- Không chiều nổi con vợ ở nhà nên ra đây phát tiết ư?

- Cậu đừng có mà trêu, cậu biết thừa trong lòng tôi chỉ có mỗi Vy Nhi mà!

- Vy Nhi đã bỏ cậu đi 1 lần rồi, cậu vẫn cắm đầu vào ả ta sao?

Cao Lãnh rút súng bên hông, dí thẳng vào đầu Chính Kiên

- Đừng vì cậu là bạn tôi thì ăn nói hàm hồ, cái miệng sẽ gϊếŧ chết cái mạng cậu.

Dứt lời, anh nảy ra ý tưởng vô cùng thích thú.