Chương 6: Tôi đã trở lại rồi đây

Lẳng lặng ngồi trong xe, An Thiển Mạt tham lam ngắm nhìn dòng người và khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Kể từ khi rời khỏi bệnh viện tâm thần Trung Sơn, cô không cố gắng gần gũi với Hứa Dương, cũng không hỏi tài xế muốn đưa cô đi đâu. Trên thực tế, ngoài việc mượn điện thoại của Hứa Dương để liên lạc với mẹ An đang được bạn bè chăm sóc trong bệnh viện, báo tin bình an với bà thì hầu như cô không nói thêm câu nào nữa.

Cô hiểu rõ mình đã đưa ra lựa chọn gì và cô phải chấp nhận kết quả như thế nào. Nếu đã quyết định vứt bỏ lòng tự trọng thì cho dù có bị Sở Lê Thần "kim ốc tàng kiều*" thì cô cũng sẽ không được lùi bước.

*Kim ốc tàng kiều: chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Ba đã chết rồi, mẹ cô cần cô ở bên chăm sóc, cô của hiện tại không có chỗ cho nỗi buồn và hối tiếc.

Xe chạy khoảng chừng một giờ, cuối cùng dừng lại trước cửa một căn hộ ở trung tâm thành phố.

"Cô An, tổng giám đốc Sở dặn dò để cô ở lại đây trước, tấm thẻ đen này cũng là tổng giám đốc Sở chuẩn bị cho cô, còn có điện thoại di động, người liên lạc đầu tiên là số điện thoại của tôi, nếu cô cần thứ gì thì có thể nói thẳng hoặc gọi điện thoại cho tôi." Xuống xe đi thẳng lên đến tầng mười bảy, lúc đưa An Thiển Mạt vào phòng, Hứa Dương đã nói như vậy.

"Không, không, không có gì nữa, như thế này là tốt lắm rồi..." An Thiển Mạt liên tục xua tay.

"Tổng giám đốc Sở đã dặn dò, tôi là cấp dưới nên chỉ theo lệnh mà làm thôi, cô An không cần khách sáo, nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước." Hứa Dương nói mấy câu khách sáo rồi rời đi.

"Được rồi, làm phiền anh quá, trợ lý Hứa, anh, anh... à... thôi bỏ đi, anh đi làm việc đi! Hôm nay rất cảm ơn anh..." An Thiển Mạt khẽ mở miệng, muốn hỏi anh ta xem hôm nay Sở Lê Thần có đến không nhưng ngại thân phận khó xử này và cả tâm lý xấu hổ của phụ nữ nên cuối cùng vẫn không hỏi được.

"Tạm biệt cô An." Hình như Hứa Dương không nhận ra sự lúng túng của An Thiển Mạt nên trực tiếp xoay người rời đi.

Căn hộ rộng hơn 200 mét vuông chỉ còn lại một mình An Thiển Mạt, cô ngó nghiêng đánh giá cách bài trí trong phòng... thiết kế đơn giản và thoải mái, sạch sẽ thoáng mát, đầy đủ thể loại đồ nội thất, chỉ là ... ở đây không có hơi người, không giống như một ngôi nhà có người ở.

Có điều căn hộ này lại là một nơi hoàn hảo để trở thành "kim ốc tàng kiều", l*иg chim hoàng yến.

Hơn một tháng sống trong cuộc sống dưới đáy địa ngục, An Thiển Mạt đã không còn thấy hối hận nữa rồi, lặng lẽ cười khổ tự giễu một câu theo thói quen. Sau đó cô tìm được mấy bộ quần áo sạch sẽ trong tủ quần áo... Những gì đã trải qua ở bệnh viện tâm thần làm cho cô thấy kiệt sức, tinh thần căng thẳng bỗng được thả lỏng, cô chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, tắm qua một cái rồi lên giường ngủ thϊếp đi .

Đợi đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối, cô xuống giường đi vào phòng khách, phát hiện Sở Lê Thần đang ngồi trên sô pha thì không khỏi giật mình.

"Cậu... cậu hai Sở, anh tới rồi..." Trong phòng khách trống trải chỉ có hai người bọn họ, lại cộng thêm cảnh đêm mờ ám làm cho An Thiển Mạt cảm thấy hơi khẩn trương, nuốt nước miếng, cô hỏi: "Anh đến từ bao giờ, sao không đánh thức tôi?"

Áo khoác bị ném xuống đất, Sở Lê Thần chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, lười biếng tựa vào sô pha, nhìn dáng vẻ lúng túng của An Thiển Mạt thì không khỏi nhếch môi: "Phụ nữ thật đúng là dễ thay đổi, sáng nay cũng không thấy cô sợ tôi như vậy, lúc đâm Cố Thanh Nam cũng rất dứt khoát, có phải không hả cô chủ nhà họ An có lịch sử bị bệnh tâm thần?"

Khi nói đến mấy chữ "lịch sử bị bệnh tâm thần" thì giọng điệu của Sở Lê Thần còn cố tình nâng cao lên.

An Thiển Mạt mím môi, không hề giải thích.

"Lại nói tiếp, cô An tên là gì?" Anh hỏi, dường như hoàn toàn không cảm thấy hiện giờ đã đưa người về đến tận nhà rồi mà còn chưa biết tên người ta là chuyện vô lý như thế nào.

"An Thiển Mạt, Thiển trong Thâm Thiển, Mạt trong Mạt Lị." An Thiển Mạt trả lời.

"Thiển Mạt, Thiển Mạt..." Sở Lê Thần dùng giọng nói trầm thấp lặp đi lặp lại cái tên An Thiển Mạt, ánh mắt nóng bỏng đánh giá cô.

An Thiển Mạt đứng đó, giống như một người vừa được hoãn thi hành án phạt, đang chờ đợi bị lăng trì* hoặc chịu đựng những hình phạt khác, sắc mặt cực kỳ khó coi.

*Lăng trì: hình phạt tàn khốc thời phong kiến, gϊếŧ phạm nhân bằng cách cắt chân tay, xẻo từng miếng thịt cho chết dần.

"Được thôi, Thiển Mạt, Tiểu Mạt Lị đáng yêu, đi theo tôi..." Đột nhiên Sở Lê Thần đứng lên, sải bước đi tới trước mặt An Thiển Mạt.

Cảm giác bị bao phủ bởi bóng đen cao lớn mang theo tiếng cười quẩn quanh trong màn đêm tối tăm.

Từ ghế sofa đến trước cửa phòng ngủ mở tung ra, quần áo nam nữ có màu sắc khác biệt bị ném đi một cách hỗn loạn.

Mặt trăng sáng rọi, đêm vẫn còn rất dài.

Sáng sớm hôm sau, khi An Thiển Mạt kéo cơ thể đau nhức tỉnh dậy từ giấc ngủ say thì trời đã sáng rõ rồi.

Không thể không nói, Sở Lê Thần phong lưu đúng phong lưu, nhưng quả thật nói chuyện vẫn rất giữ lời, sau bữa sáng đơn giản, anh đưa An Thiển Mạt rời khỏi căn hộ, đích thân lái xe đến bệnh viện.

Mẹ của An Thiển Mạt - Hứa Tương Lan đang nằm ở Bệnh viện số 1 của thành phố A, tính cách của bà ấy khá dịu dàng yên tĩnh, hoàn cảnh gia đình cũng rất tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì kết hôn với An Thành Nghiệp, kể từ đó đến nay vẫn sống cuộc sống bà chủ giúp chồng chăm con, chưa từng trải qua sóng gió gì nên tất nhiên sức chịu đựng không được mạnh mẽ.

An thị phá sản, chồng nhảy lầu tự sát, từng đợt sóng gió cứ ào ào xô tới tàn phá thần kinh của người phụ nữ yếu ớt này, chỉ đơn giản ở mặt thân thể thì bà không gặp vấn đề gì to tát, nhưng tinh thần lại bị đả kích rất nghiêm trọng...

Kể từ sau khi An Thành Nghiệp chết, sản nghiệp của gia đình đều bị ngân hàng tịch thu, trạng thái của Hứa Tương Lan rất tệ, thậm chí còn cố tự sát mấy lần, nói là muốn đi cùng chồng... An Thiển Mạt tuyệt vọng như vậy, nảy sinh ra kế hoạch ám sát Cố Thanh Nam để báo thù trên đường phố, không thể không nói đến nguyên nhân rất lớn là vì sự sụp đổ của Hứa Tương Lan.

Lái xe đến bệnh viện số 1, Sở Lê Thần cũng không đi vào với An Thiển Mạt mà nói với cô một câu: "Cô đi thăm mẹ cô, tôi đi tìm người đến bàn bạc chuyện bệnh tình của bà ấy với viện trưởng, xem xem chuyển viện hay như thế nào."

"Được, cảm ơn anh, cậu hai." Sở Lê Thần không đi cùng cô để cô không cần giải thích tình huống xấu hổ hiện tại với mẹ, An Thiển Mạt thật sự rất cảm kích, đương nhiên sẽ không có lý lẽ gì để không đồng ý.

Cô đi cùng Sở Lê Thần đến phòng làm việc của viện trưởng ở tầng tám, đưa mắt nhìn anh vào trong. An Thiển Mạt gọi điện thoại liên lạc với bạn, sau đó đi thang máy xuống phòng bệnh viện ở tầng ba.

Vừa ra khỏi thang máy thì gặp được Diệp Mỹ Vân ở góc rẽ. Cô ấy vẫn luôn giúp cô chăm sóc mẹ An trong khoảng thời gian này, là bạn thân nhất của cô!

"Ôi trời, Thiển Mạt, cậu không sao chứ? Bình an ra ngoài rồi sao? Dọa mình sợ chết khϊếp đi được, sao cậu lại bốc đồng như vậy chứ? Thế mà lại đùng đùng đi gϊếŧ Cố Thanh Nam. Cậu có biết lúc cậu vào tù tớ đã lo lắng như thế nào không, còn phải làm mọi cách để giấu dì, chỉ sợ dì xem tin tức, đọc báo sẽ nhìn thấy!" Diệp Mỹ Vân vừa nhìn thấy An Thiển Mạt thì đã lao đến như một cơn gió, vung tay đánh mấy cái liên tục vào lưng cô.

Kèm theo đó là tiếng oán trách nức nở: "Lúc cậu bị đưa đến bệnh viện tâm thần, tớ đã đến đó xin vào thăm cậu mấy lần nhưng chẳng biết bệnh viện tâm thần đó làm sao mà nhất quyết không cho tớ vào, tớ còn trèo tường, hóa trang giả vờ làm y tá nhưng lần nào cũng bị người ta nhận ra… Dì cứ luôn miệng nhắc đến câu, tớ thấp tha thấp thỏm giấu diếm, chỉ sợ dì ấy phát hiện..."

"Xin lỗi nhé, Mỹ Vân, tớ biết tớ đã làm cho cậu lo lắng rồi, nhưng quả thật là tớ cũng không còn cách nào khác." Nhìn thấy bạn thân, An Thiển Mạt cũng không nhịn được mà ôm chầm lấy cô ấy, khóc nức nở thành tiếng.

Hai người phụ nữ ôm chặt lấy nhau khóc nức nở ở góc rẽ tầng ba thu hút sự chú ý của đám đông thì thào bàn tán.

Cả nửa ngày trời, dường như cuối cùng cảm xúc của hai người cũng bình tĩnh lại, Diệp Mỹ Vân gạt nước mắt, an ủi: "Tóm lại là dù có thế nào đi nữa, cậu có thể ra ngoài là được rồi. Yên tâm đi, gần đây tâm trạng của dì đã ổn định hơn nhiều, ngoại trừ luôn miệng hỏi sao cậu không đến thăm dì ấy ra thì thỉnh thoảng còn mỉm cười nữa. Ngay cả ăn cơm cũng ăn được nhiều hơn trước đây, lại còn bắt bẻ nữa chứ. Lúc mới đầu thì vẫn ăn cơm của bệnh viện, gần đây không chịu ăn nữa, bảo tớ đến Lúa Hương Cư đặt cháo cho dì ấy..." Cô ấy mỉm cười giơ hộp cơm trong tay lên: "Mẹ tớ đã nói rồi, người là sắt cơm là thép, ăn được thì có nghĩa là sắp hồi phục rồi!"

"Đi thôi Thiển Mạt, tớ dẫn cậu đi thăm dì." Diệp Mỹ Vân kéo tay An Thiển Mạt rồi sải bước đi về hành lang phía trước.

Quả đúng là cô quá lo lắng cho mẹ nên tất nhiên An Thiển Mạt sẽ không từ chối, cứ thế để mặc cho bạn thân kéo đi, rất nhanh hai người đã đi tới cuối hành lang.

Đập vào mắt là cánh cửa sơn màu trắng khép hờ, hai người vừa định đưa tay đẩy vào thì bên trong truyền đến tiếng gào thét điên cuồng và thống hận của Hứa Tương Lan: "Cút đi, các người cút đi cho tôi! Tôi không muốn gặp các người, các người cút đi!" Đi đôi với tiếng gào thét còn có tiếng thủy tinh vỡ vụn.

"Mẹ, mẹ sao thế? "

"Dì ơi, xảy ra chuyện gì vậy?"

An Thiển Mạt và Diệp Mỹ Vân giật mình hoảng hốt, dùng tốc độ nhanh nhất đẩy cửa ra, mạnh mẽ xông vào.

Đập vào mắt là cảnh tượng Hứa Tương Lan nhợt nhạt suy yếu nằm trên giường bệnh, đầu tóc rối tung lên... và một nam một nữ đứng trước giường bệnh.

Cố Thanh Nam, Tiêu Mỹ Kỳ.

Kẻ cầm đầu khiến An thị phá sản, hại An Thành Nghiệp nhảy lầu tự sát và cô chủ của tập đoàn Tiêu thị sắp tới sẽ tiếp quản An thị, trở thành công ty bất động sản hàng đầu thành phố A.

"Các người tới đây làm gì, các người đã làm gì mẹ tôi?" An Thiển Mạt giận dữ quát mắng, bước nhanh qua mặt hai người họ để đi tới bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hứa Tương Lan, lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ sao rồi? Mẹ không sao chứ?"

"Thiển Mạt à, con đến thăm mẹ rồi!" Hứa Tương Lan vừa nhìn thấy con gái đến thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, tỉnh táo lại từ cơn phẫn nộ, nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt lại liếc nhìn về phía Cố Thanh Nam và Tiêu Mỹ Kỳ ở một bên, đột nhiên trở nên điên cuồng kỳ lạ: "Các người cút đi, bọn gϊếŧ người, kẻ gϊếŧ người, các người hại chết ông An, các người tôi hủy hoại gia đình tôi, cút, cút đi!" Bà túm lấy đồng hồ báo thức ở tủ đầu giường rồi hung hăng đáp về phía bọn họ.

"Ái chà chà, đây có còn là bà chủ có tiếng tăm của thành phố A chúng ta không? Tôi thấy phán quyết của tòa án cũng đúng lắm, đúng là cô bị bệnh tâm thần rồi, hơn nữa còn được thừa hưởng từ bà mẹ điên của cô nữa." Tiêu Mỹ Kỳ bị mảnh đồng hồ báo thức văng tung tóe đập vào chân, tức giận mắng chửi.

An Thiển Mạt lại không để ý đến cô ta mà chỉ nắm chặt tay mẹ, vừa vỗ lưng bà an ủi vừa ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt, kìm nén nhìn về phía Cố Thanh Nam: "Tổng giám đốc Cố... của tập đoàn Tiêu thị, đã lâu không gặp!"

"Nhờ sự chăm sóc của anh, tôi bò ra khỏi bệnh viện tâm thần rồi đây." Anh có vui không? Có bất ngờ không? Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Cô mỉm cười lạnh nhạt, ánh mắt như chứa đựng một ngọn núi lửa sắp phun trào.

Kiềm chế mà nguy hiểm.