Hoàng đệ khinh thường nhìn Hương nô:
“A tỷ, chỉ là một nô tài thôi, sao có thể xứng làm phò mã? Dùng hắn để kí©h thí©ɧ Diệp Vi Lan là được rồi, đừng coi như thật”
Hương nô xuất thân thấp kém. Mẫu thân hấn là đào hát trong lê viên hoàng cung, cùng một kép hát khác sinh hạ ra hắn.
Hắn ba tuổi học nghề ở lê viên, mười ba tuổi tinh thông đàn hát, bộ dạng lại rất đẹp đẽ.
Mười sáu tuổi được hoàng đế lựa chọn làm nam sủng cho ta, cũng là lần đầu tiên hắn đi ra ngoài lê viên.
Luận về thân phận địa vị, dĩ nhiên là hắn không xứng.
Nhưng luận về chân thành, thì hắn xứng.
Hương nô quỳ trên mặt đất, toàn thân ủ rũ.
Trong lòng ta có chút đau.
Ta nhẹ nhàng nói: “Hoàng đệ, trên đời này mọi người đều có địa vị thấp hơn chúng ta. Một khi đã như vậy, ta chọn ai thì có gì khác biệt? Hôm nay ban cho một tước hiệu, hoàng đệ muốn cho ai cao liền cao, muốn ai thấp liền thấp, thân phận đều không quan trọng”
Hoàng đệ vừa nghe, mắt sáng rực lên:
“A tỷ nói chính là nếu tỷ muốn ta cho hắn thân phận để tát vào mặt Diệp Vi Lan, thì ta sẽ cho. Người đâu, phong Hương nô làm Vĩnh Tĩnh hầu, thưởng thiên kim, một toà phủ đệ”
Hắn dứt lời, không để ý Hương nô, kéo ta nói chuyện Diệp Vi Lan:
“Hoàng tỷ, ta làm vậy được không? Biểu tình của Diệp Vi Lan hôm qua như thế nào? Nói cho ta biết đi? A tỷ yên tâm, chỉ cần Diệp Vi Lan chịu thua, quay đầu thì ta sẽ… tứ hôn lần nữa. Còn nếu không… hừ!”
Mắt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn, thực sự động sát tâm.
Đệ đệ ta năm nay mười lăm tuổi, đăng cơ khi còn là thiếu niên, kỳ thật vẫn chưa có nhiều tài năng trị quốc.
Hiện giờ những kẻ quyền thế của Đại Tấn đang mạnh, mà quyền lực trong tay hắn khá mỏng manh.
Đáng tiếc, hắn lại không thấy rõ điểm này.
Kiếp trước, ta cùng hắn chết trong rừng trúc.
Hắn lệnh cho cấm quân bảo vệ ta, đáng tiếc, cấm quân cũng không tuân lệnh hắn.
Ta hoá thành đống thịt vụn, cách ta ba thước, hắn cũng trở thành một đống thịt vụn.
Một đời này, chúng ta không thể lặp lại như thế.
May mắn, chúng ta là tỷ đệ đồng mẫu, hắn mắc bệnh đa nghi, với người ngoài đều ít tin tưởng nhưng với ta thì nói gì nghe nấy.
Ta nắm vai hắn, nhìn thẳng hắn, gằn từng tiếng: “Hoàng đệ, ngươi phải nắm quyền. Nếu đệ có thực quyền, mười Diệp Vi Lan cũng có thể gϊếŧ hết. Nhưng nếu đệ không nắm được quyền lực, thì một Diệp Vi Lan đệ cũng không chống đỡ được”.
Hắn trầm mặt.
Hắn biết ta nói chính là sự thật.
Gia môn quyền quý của Đại Tấn rất đông, quả thật gϊếŧ một Diệp Vi Lan rất khó.
“A tỷ, nên làm cái gì bây giờ?”
“Hãy nghe ta”, ta gắt gao nắm tay hắn: “Lúc này, đệ nhất định phải nghe ta”
Hôm sau, hoàng đệ tuyên hai ý chỉ:
Một là tứ hôn cho ta và Hương nô, ban hắn làm phò mã
Hai là phong cho ta làm nữ vương nhϊếp chính, chấp thuận cùng vào triều bàn chính sự.
Rốt cục ta đã cùng đứng với Diệp Vi Lan trong triều, thật vi diệu.