Chương 4

Hai ý chỉ vừa ban ra, chấn động cả quan và dân.

Tấu chương buộc tội ta bay như hoa tuyết.

Mọi người đều nói ta là tai hoạ của triều đình, chuyên quyền độc chiếm, yêu cầu ta trả lại quyền nhϊếp chính, tạ tội với thiên hạ.

Ta bất vi sở động, nhưng hoàng đệ lại nổi giận.

Hắn trách cứ các đại thần:

“A tỷ với trẫm là tỷ đệ đồng mẫu, cùng ngồi giữ thiên hạ thì có gì sai?”

Hắn đối với ta vô cùng tốt, thế nên đương nhiên ta không thể cô phụ hắn.

Ta ở trong cung, xem tấu chương, gặp đại thần, chỉnh đốn nội vụ, cấm quân, nhổ dần từng cái đinh mà quyền quý thế phiệt cài cắm trong cung.

Mỗi lần làm xong một việc, trong lòng thấy an tâm hơn một chút.

Hôm nay, thật vất vả ra ngoài cung để hít thở không khí trong lành, ta gặp phải Diệp Vi Lan.

Hắn chặn xe ngựa của ta, cánh tay lập tức vươn ra chờ.

Ta vén rèm, nhìn cánh tay kia, chỉ cảm thấy châm chọc.

Kiếp trước, Diệp Vi Lan luôn giữ khoảng cách với ta khá xa, sợ ta làm bẩn, đừng nói ta bám tay hắn, chỉ cần bám một chút vào ống tay áo, hắn cũng ghét.

Kiếp này, hắn lại chủ động.

A!

Là thấy ta nhổ từng cái đinh của hào môn thế gia nên không thể ngồi yên phải không?

Ta thản nhiên nói: “Diệp đại nhân, miễn cưỡng ép mình phải làm việc không muốn, không thấy phiền sao?”

Hắn hơi lùi một chút, rút tay về, khoé môi mím lại thành một đường cong duyên dáng.

Hắn nói: “Thần có việc muốn nói với điện hạ”

Hương nô ở trong xe lôi kéo góc áo ta, thân người vặn xoắn như bánh chẻo.

Ta vất vả ra ngoài cung, là để dẫn hắn đi xem luyện binh.

Hắn đại khái là sợ, sợ bản thân mình chỉ là quân cờ ta dùng để khıêυ khí©h Diệp Vi Lan.

Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, thấp giọng nói vài câu.

Hương nô nở nụ cười.

Mặt Diệp Vi Lan đen lại. Nhưng hắn vẫn không đi.

Thật sự là kỳ quái

Kiếp trước chỉ cần ta hơi không chu toàn, hắn liền phất tay áo bỏ đi

Kiếp này đối xử hắn như vậy, hắn lại bám riết không rời.

Đồ đê tiện.