Chương 1
Những thứ được coi là vô hại trong tự nhiên thường có nguy cơ biến đổi khôn lường,đến khi kịp nhận ra mức độ nguy hiểm của nó thì đã quá trể để ngăn chặn,hơn một tháng qua nhiều nơi ở Minh quốc ngập chìm trong bóng tối,bá tánh người chết đi,kẻ tán lạc phương xa vì trận bão lũ lớn nhất trong lịch sử,sóng nước vô tình cướp đi tất cả những gì họ đã cố gắng vung đắp,kể cả những người thân yêu,xác chết trôi nổi theo dòng nước nhiều vô số,chỉ còn lại những toà nhà sơ sát sau trận bão lũ,đa phần những người còn sống phải nương tựa trên mái nhà cao,hoặc những tầng tháp đã bị ngập lục,đằng xa có một tiểu nữ hài quần áo ướt sủng nằm co rút trên tấm ván trôi dạt theo dòng nước,xung quanh nàng lạnh tựa như hầm băng,gió rét gần như đóng băng cơ thể nhỏ bé,không còn đủ sức chống chọi thiên tai,có lẽ không lâu nữa thôi nàng sẽ rời bỏ trần thế như bao con người xấu số khác,chẳng còn gì để sợ hãi hay đau khổ nữa.
« Bên kia có người »
Một nam tử phát hiện ra còn lại vài người trôi trên sông đang bám víu vào thanh gỗ,hắn cùng người trên thuyền vội trèo đi cứu dân gặp nạn,tiểu nữ hài được một người trong số họ cứu lên thuyền,nàng thần trí sắp không còn tĩnh táo nữa,mơ hồ cảm giác được sự ấm áp tựa vòng tay của người nào đó,làm xua tan phần nào cơn lạnh giá mà nàng đang phải chịu,cứ thế nàng nằm trong lòng hồng y nữ tử ngủ thϊếp đi.
« Hài tử thật đáng thương,ta nghĩ thân nhân của nàng sớm không còn »
Hồng y nữ tử mị nhãn ưu buồn dõi nhìn hài tử mặt mũi lắm lem bùn đất,nàng dùng khăn tay lau đi vết nước trên mặt hài tử,nàng gọi Đường Nguyệt Ảnh,môn hạ của Hạo Tuyết phái,lần này được lệnh của trưởng môn hạ sơn đi cứu giúp bá tánh gặp khó khăn,may mắn tìm thấy vài người còn sống sót.
« Đường sư tỷ,hiện giờ chúng ta mang những người này đến trại lánh nạn rồi trở về đúng không ? »
Thanh Như sư muội ngồi bên cạnh âm thầm tán thưởng Đường Nguyệt Ảnh vừa xinh đẹp lại có lòng bao dung,tiểu hài tử y phục dơ bẩn lại bốc mùi hôi thế nhưng nàng chẳng ngại ôm vào lòng để sưởi ấm,làm dơ cả hồng y xinh đẹp thướt tha trên người,nàng dự tính mang những người may mắn sống sót tới trại cứu tế cách đây mấy trăm dặm,ở nơi đó có đầy đủ điều kiện cứu giúp cho họ,nàng chợt mỉm cười nhìn Thanh Như.
« Hay là ta mang nàng về,sư muội thấy thế nào »
« Chuyện này dường như không hay lắm đâu,lở như trưởng môn không đồng ý thu nhận thì sao »
Thanh Như cảm thấy hài tử cô nhi còn rất nhiều,nếu như muốn mang về hết sợ là điều kiện không cho phép,nhưng chỉ mang một hài tử về có phần thiên vị,các nàng cũng từng là cô nhi may mắn được Hạo Tuyết phái thu nhận và giáo dưỡng,Đường Nguyệt Ảnh thật rất muốn cứu hết bọn họ,chỉ tiếc lực bất tòng tâm,cũng rất sợ sư phụ không đồng ý,nàng đang lưỡng lự chợt bị tiểu hài tử nắm chặt tay áo,nhìn nét mặt ngây thơ đáng thương của hài tử sao lại tội nghiệp đến thế,nàng thật không đành tâm bỏ hài tử lại trại cứu tế,thôi thì cùng nhau trở về Hạo Tuyết phái,cầu xin sư phụ thu nhận.
Thuyền lớn cứ trôi dạt trên sông nước thật lâu mới tới trại cứu tế,nằm trên một ngọn đồi cao,hiện giờ nó chỉ cách mặt nước không xa lắm,có một câu cầu treo dẫn tới bên kia cao sơn,băng qua đó cũng có thể đi tới nơi khác,những dân gặp nạn nhanh chống được dẫn tới nơi ấm cúng có thức ăn chờ đón,họ vô cùng cảm kích những người đã cứu mình thoát khỏi tai kiếp,Minh quốc hứng chịu thiên tai lớn,hoàng đế nhẫn tâm bỏ đi lánh nạn để mặc dân chúng tự sinh tự diệt,may nhờ có những người tâm địa tốt chịu cứu giúp họ thoát khỏi cảnh khốn khó,Đường Nguyệt Ảnh sau khi đã an bài tốt liền lên thuyền qua về môn phái,nàng ở lại nơi đây hơn nửa tháng,chuyến đi lúc nãy đã tìm lại những người sau cùng còn sống sót,hy vọng không còn bỏ lở bất kỳ người nào,nàng mang nước nóng vào một căn phòng nhỏ,lau sạch thân thể cho hài tử vẫn đang hôn mê,sau khi đã lau sạch lớp bùn bẩn trên mặt phát hiện tiểu nữ hài thật xinh xắn đáng yêu,làn da trắng mịn màng,y phục chỉ rõ thân phận không phải người có xuất thân bình thường,chẳng biết tại sao chỉ còn lại một thân một mình trôi dạt trên ván gỗ.
Tiểu nữ hài tĩnh lại trong tình trạng hơi thở yếu ớt,giương mắt nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp đang ở cạnh,nàng cảm giác tỷ tỷ tựa như tiên tử,khí chất cao quý,nụ cười thật ôn nhu ấm áp,nàng còn nhớ trước khi hôn mê có ai đó ôm lấy mình,dự cảm để nàng tin tưởng chính là vị tỷ tỷ này,ngoại trừ mẫu thân thì tỷ tỷ chính là người thứ hai mang đến cho nàng cảm giác cỏi lòng như được sưởi ấm,Đường Nguyệt Ảnh thấy vui khi hài tử đã tĩnh lại,nàng cẩn thận đở hài tử ngồi dậy.
« Có chuyện gì buồn nói ta biết được không »
« Mẫu thân của ta... »
Nữ hài gương mặt nhỏ bé kiềm nén đến đỏ bừng,cố gắng ngăn mình khóc,hình ảnh mẫu thân vì cứu nàng đã nhường ván gỗ lại,rồi tự mình trôi theo dòng nước hung hiểm khiến nàng đau khổ vô cùng,không kiềm nén nổi cảm xúc mà rơi lệ,nàng biết là mẫu thân không trở lại nữa,từ nay nàng đã không còn thân nhân nào trên cõi đời,chẳng còn ai cả,thiên hạ liệu có điều gì để cho nàng lưu luyến nữa đây.
« Ngoan đừng khóc nữa,sau này vẫn có ta ở bên ngươi,ta gọi Đường Nguyệt Ảnh,tiểu muội muội kêu là gì ? »
« ...Ta...không có nhớ »
Tiểu hài tử không thể nói rõ lai lịch của mình,mẫu thân từng căn dặn muốn được bình yên thì từ nay phải quên đi quá khứ của bản thân,nàng cố ngăn dòng nước mắt trên mi,không cho phép mình yếu đuối trước mặt người khác,hơn một ngày trước nàng sớm khóc đến ngủ quên,sợ hãi khi trôi dạt vô định theo dòng nước,nhung nhớ mẫu thân đã mãi ra đi,khi tĩnh lại liền buồn bã rồi khóc thầm,thế nhưng chẳng một ai giơ tay cứu giúp,nàng chỉ có thể nhìn họ ngang qua không thể cầu xin,họ cũng như nàng,đều đang trốn chạy khỏi bão lũ,ngay cả thân mình không thể lo làm sao cứu giúp nàng,đã từng nếm trải qua thời khắc sinh tử phân ly,để nàng mơ hồ hiểu được có lẽ cái chết không đáng sợ như những gì từng nghe mọi người hình dung,biết đâu chết đi liền có thể gặp lại mẫu thân ở thế giới bên kia,thời khắc tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ chết chẳng ngờ có người tới cứu giúp,Đường Nguyệt Ảnh đã giúp nàng thức tĩnh,nhận ra bản thân hèn yếu đến mức nào khi tự buông bỏ ý chí sinh tồn,nàng sẽ cố gắng sống để sự hy sinh của mẫu thân không phải là vô nghĩa.
Đường Nguyệt Ảnh xúc động trước đôi mắt ngây thơ ẩn chứa bi thương,nàng cũng từng là cô nhi nên rất hiểu cảm giác hiện giờ của hài tử,năm xưa cô độc suốt đoạn thời gian dài mãi đến khi được sư phụ thu nhận về nuôi dưỡng,đến nay đã sáu năm nàng sống tại Hạo Tuyết phái,hài tử này nhiều lắm độ khoảng sáu bảy tuổi,vẫn đủ để nhận thức được đau khổ phân ly,nàng chợt thấy miếng ngọc bội đeo trên cổ hài tử có khắc chữ Lăng,trầm tư một lúc nàng mỉm cười xoa đầu hài tử.
« Ta nghĩ ngươi mang họ Lăng,về sau kêu ngươi là Lăng Khuyết Danh chịu không ? »
« ...Ân »
« Ngoan lắm,thay y phục này vào đi,ta đi lấy chút thức ăn cho ngươi »
Đường Nguyệt Ảnh lấy ra bộ y phục mới đưa cho Lăng Khuyết Danh,bộ y phục này so với hài tử tựa hồ còn rất lớn,nhưng mặc tạm vẫn ổn,nàng để Lăng Khuyết Danh ở lại liền chạy đi ra ngoài lấy chén cháo tới,Lăng Khuyết Danh thật ra kêu là Lăng Nhược Ly,hình thành từ bốn từ thủy nhược lưu ly,một cái tên rất xinh đẹp mong manh,ẩn chứa nổi buồn chia ly,tựa như số mệnh của nàng,Khuyết Danh nếu cách nghĩa chính là vô danh,thế nhưng gọi lên lại rất hài hòa,nàng thích cái danh xưng mới của mình hơn,vì đây là của tỷ tỷ đặt cho,hơn hết nó giúp nàng không còn cảm giác bản thân yếu nhược như trước nữa,Đường Nguyệt Ảnh phát hiện nàng dường như đang rất đói bụng,ăn cả chén cháo lớn vẫn còn luyến tiếc,cưng chìu ngắt nhéo hai má nhu nộn của nàng một cái.
« Còn đói phải không,chờ ta đi lấy cho ngươi chén khác »
« Đã no rồi,đa tạ tỷ tỷ »
Lăng Khuyết Danh xấu hổ hai má mập mạp liền đỏ ửng lên,nàng cúi đầu không dám nhìn tới Đường Nguyệt Ảnh,dùng xong chén cháo nóng cơ thể dần khoẻ hơn rất nhiều,mặc dù đã bị đói bụng nhiều ngày lại thấy ngại nếu yêu cầu quá nhiều,sợ bị người ta chê cười là tiểu trư tham ăn,Đường Nguyệt Ảnh ngồi bên cạnh quan sát nàng một lúc mới giở chiêu dụ dỗ hài tử.
« Ngươi nếu không biết nên đi đâu thì hãy theo ta tới Hạo Tuyết phái sống,nơi đó rất tốt nha,lại có rất nhiều bằng hữu cùng ngươi chơi đùa,không lo phải buồn nữa,ngươi có chịu cùng ta tới đó không ? »
« Tỷ tỷ đi tới đâu ta đều theo cùng »
Lăng Khuyết Danh không chút do dự nhận lời,nàng bây giờ giống như đang ở vách núi chơi vơi,sắp phải đối diện với điều tội tệ nhất,Đường Nguyệt Ảnh ở trong lòng nàng so với tán cây cao còn to lớn hơn nhiều,tựa như tiên nữ có lòng nhân hậu đã dang tay cứu vớt nàng khỏi việc táng thân dưới vực sâu,có thể đi theo tỷ tỷ là may mắn của nàng,Đường Nguyệt Ảnh rất vui khi nghe nàng nói vậy,cảm thấy nàng dù còn nhỏ nhưng ý chí rất kiên cường,quyết đoán,mai này được dạy dỗ tốt thì trưởng thành sẽ là một đại nhân vật,chờ cho đến khi nàng đã ngủ say Đường Nguyệt Ảnh mới đi ra khỏi phòng,dựa vào tiến độ này thì chỉ sau hai ngày có thể quay về môn phái,Đường Nguyệt Ảnh sẽ hướng Lãng Ân đại sư phụ cầu xin cho nàng gia nhập môn phái,sau này liền là đồng môn,có thể chiếu cố lẫn nhau.
« Đường sư tỷ,hài tử đó thế nào rồi »
Chu Minh tò mò khi đi ngang qua thấy Lăng Khuyết Danh hai mắt đỏ ửng,có lẽ tĩnh lại không thấy thân nhân nên đã khóc,hắn cảm giác Đường Nguyệt Ảnh giống như mẫu thân của mọi người vậy,gặp người nào cũng che chở bao dung,ngày đầu hắn mới gia nhập môn phái nàng là người giúp đở nhiều nhất,ngoại trừ các sư phụ ra thì vị sư tỷ này là người hắn kính trọng và cảm kích nhất,các huynh đệ đồng môn khác không những kính nể,họ thậm chí đem lòng ngưỡng mộ tài sắc hơn người của nàng,ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp các thiếu nữ đều mơ tưởng tới chuyện tình ái,nàng vẫn lãnh lạc với chuyện này,hầu hết thời gian đều đặt vào công việc của bổn phái và tu luyện,lãng quên của hạnh phúc của bản thân.
« Nàng lúc nãy có khóc,bây giờ thì không sao rồi,ngươi đi ngủ đi,ta ở đây chiếu cố cho nàng là được »
« Vậy ta đi ngủ trước »
Chu Minh cười vẫy tay tạm biệt,không biết Đường Nguyệt Ảnh lấy đâu ra nhiều khí lực để gách vác hết mọi chuyện,chuyến đi lần này hắn không có vấn vả gì,thậm chí vẫn còn rất vụng về,may nhờ có Đường Nguyệt Ảnh chỉ giáo vài điều,khắc phụ được yếu điểm của bản thân,Đường Nguyệt Ảnh mang y phục của Lăng Khuyết Danh đem đi giặt sạch,y phục ngoại trừ bẩn thì chỉ có vài điểm nhỏ bị rách,vẫn còn có thể vá lại được,nàng không muốn lãng phí vật còn dùng được,sau khi mang y phục đi phơi nàng quay lại phòng,ngồi bên ánh đèn đọc sách,thi thoảng nhìn về phía Lăng Khuyết Danh,có lẽ đã rất mệt mỏi nên ngủ mê mang,nàng cũng cảm giác mệt mỏi,thổi tắt đèn rồi đến bên cạnh nằm.
Có thể nói Đường Nguyệt Ảnh chưa từng trải qua tuổi thơ vui vẻ,mà chỉ toàn chứng kiến tình cảnh tang thương và khắc nghiệt,sinh ra với thân phận nữ nhi,mẫu thân lại là tỳ thϊếp của Đường Bảo một đại phú hộ nổi danh,hai mẫu tử ở tại Đường gia chỉ có danh không phận,lại bị đại phu nhân thù ghét,Đường Bảo đối xử tệ bạc,sống chẳng khác nào tỳ nữ cho Đường gia,từ nhỏ nàng đã phải chịu nhiều ủy khuất do tỷ tỷ gây nên,trước nay dù không phải lỗi của mình nhưng ở trước mặt đại phu nhân cùng phụ thân thì nàng đều nhận là lỗi do mình,nhiều lắm sẽ bị đánh và phạt nhịn đói,nếu nàng biện minh thoát tội cũng chỉ làm cho đại phu nhân càng thêm thù ghét mẫu tử nàng hơn,đôi khi ủy khuất vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn,nhưng rồi mẫu hậu mất đi không còn ai che chở cho nàng được nữa,nàng đã học cách mạnh mẽ hơn,không còn ngây thơ như trước mà biết tự bảo vệ mình hơn,lánh xa thị phi,an tĩnh sống chính là điều mà nàng đã làm,cứ nghĩ sẽ sống bình yên lặng lẽ như thế suốt cuộc đời,nhưng bình yên đó đã không đến với nàng,không lâu sau thì đại phu nhân đã nghĩ kế đuổi nàng ra khỏi Đường gia,thứ duy nhất khiến nàng còn liên hệ với Đường gia chỉ là họ của mình,ngoài ra chẳng còn gì khác,rất may cuộc đời gian khó đầy tủi nhục của nàng đã được cứu vớt bởi Hạo Tuyết phái,khi gặp Lăng Khuyết Danh để cho nàng thấy được mình của quá khứ,đó là một phần lý do nàng muốn thu nhận Lăng Khuyết Danh.
Má khok huhu mặc dù đến vs nhau nhưng tựa OE buồn a