Chương 42: Ôm một cái

Tiếng gào thét thất thanh không chỉ khiến học sinh toàn trường chú ý, mà ban giám hiệu lẫn một số người đi đường cũng hoảng hốt giật mình. Bọn họ vội vàng chạy đến nơi tụ tập đông người, ngẩng đầu trông lên sân thượng tầng bốn.

Một thiếu nữ run rẩy đứng trên lan can sân thượng, xem vóc người thì là một Omega, bạn của thiếu nữ liên tục gọi cô bước xuống, thiếu nữ chỉ điên cuồng lắc đầu, chẳng nói lời nào mà lã chã chực khóc.

Cô bé này có thể coi như một nhân vật nổi tiếng trong trường. Với dung mạo tinh xảo đáng yêu, mái tóc dài màu vàng nhạt và đôi con ngươi xanh biếc, Alice được mệnh danh là công chúa bước từ cổ tích, hội người hâm mộ của cô chiếm số lượng đông đảo trên diễn đàn trường, có thể coi là ngôi sao nhỏ mới nhú.

"Sáng hôm nay cô ấy vẫn còn vui vẻ đi mua đồ chung với tôi, vậy mà thoáng cái đã buồn bã ngồi khóc." Bạn cùng bàn lắc đầu nói: "Giờ nhớ lại, chắc là Alice đã muốn tự sát từ lúc nhận được cú điện thoại."

"Điện thoại? Ai gọi cho em ấy?" Giáo viên chủ nhiệm lo lắng hỏi, cô đã thông báo cho cảnh sát, chẳng mấy chốc họ sẽ nhanh chóng chạy đến đây, trước mắt là tìm cách khiến Alice bỏ cuộc. Bạn cùng bàn chần chừ một chốc, thấy ánh mắt thúc giục của mọi người mới nhỏ giọng đáp: "Bạn trai của cô ấy đòi chia tay."

Mọi người ngẩn ra, ai nấy ngỡ ngàng nhìn nhau: "Bạn trai? Alice có bạn trai?"

"Không chỉ như vậy, hình như bạn trai của Alice còn làm cô ấy có thai, sau đó bắt cô ấy bỏ đứa con ấy đi." Bạn cùng bàn thấp thỏm tiết lộ: "Bởi vì cậu ta có người mới, không cần Alice nữa."

Nghe đến đây, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, có người không tin bạn cùng phòng nói, vì trước giờ Alice là chúng tinh phủng nguyệt, gần như không ai không biết cuộc sống riêng tư của Alice như thế nào. Alice chưa từng công khai bạn trai, nhưng ai cũng biết cô có một người yêu là Alpha cực kỳ ưu tú. Theo thông tin điều tra của nhiều người hiếu kỳ, bạn trai của Alice học cùng trường Nguyệt Lượng, cùng tuổi với cô, đồng thời cũng là một người có tiếng tăm trong trường. Có điều trước giờ người hâm mộ chưa từng coi lời này là thật, chỉ cho rằng Aice không muốn bị fan cuồng làm phiền nên cố ý tung tin hoả mù.

Nhưng Alice sao phải nói dối mọi người chứ? Bạn trai kia nhất định làm chuyện có lỗi với cô ấy.

"Nếu bạn trai Alice đang học ở trường, cậu ta chắc chắn cũng đứng trong đám người bên kia." Một học sinh chỉ số đông đang đứng phía trước sân trường hò hét bảo Alice đừng nghĩ quẩn: "Cậu ta không hy vọng bạn gái mình đi chết chứ?"

"Cái loại cặn bã đó không có lương tâm, ai chết cũng được, cậu ta không biết tội lỗi của mình đâu." Vài người đứng bên cạnh nghe được, phẫn nộ nói: "Nếu Alice nói cho chúng ta biết bạn trai cô ấy là ai thì tốt rồi, chúng ta có thể bắt cậu ta lại, đập một trận tơi bời làm cho cậu ta hối hận vì đã làm tổn thương Alice."

Bạn cùng bàn nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm sân thượng bằng ánh mắt hoài nghi.

Sở Uý vẫn chưa kịp giới thiệu Vương Nguyên cho quần chúng nhân dân, đã bị tiếng gào tê tái tâm can chặt đứt. Cậu ta tò mò nhìn ra phía ngoài, phát hiện người doạ tự sat là Alice, lập tức bình thản quay về chỗ ngồi tiếp tục chuyện cười.

Vương Nguyên liếc Sở Uý một cái, nhỏ giọng hỏi Vương Tuấn Khải: "Chuyện có liên quan đến cậu ta à?"

Vương Tuấn Khải lắc đầu tỏ ý hắn cũng không rõ, hắn không quan tâm lắm, hắn chẳng quen biết đối phương.

Lúc bọn họ chưa kịp phản ứng, đã nghe thêm một tiếng gào khóc kinh thiên động địa cùng với tiếng hô hào ồn ào của đám đông dưới lầu. Sở Uý ra ngoài nghe ngóng một lát, trở về nhún vai: "Người được cứu rồi, mà ngất đi nên bọn họ la hét vận chuyển đến phòng y tế."

Xem Sở Uý hình như không có thiện cảm với cô gái nọ, Vương Nguyên cũng không nhiều lời, cậu đợi giáo viên chủ nhiệm đến giải quyết vài thủ tục đơn giản rồi mang đồ đạc đến ký túc xá. Vương Nguyên vừa bước vào phòng, còn chưa kịp sắp xếp hành lí đã thấy Thẩm Thế Ca lười biếng ngồi trên sofa đắp mặt nạ, vừa lướt web vừa lải nhải: "Mới đến trường có vài phút đã có chuyện vui để xem."

Vương Nguyên dám chắc cậu ta đang nói đến việc Alice tự sát, lắc đầu không ý kiến. Một giây sau đó, Thẩm Thế Ca bật tung người dậy, kinh ngạc mắng bậy: "Mẹ! Cái gì gọi là "tất cả lỗi lầm đều do Vương Tuấn Khải"?!?"

Trên màn hình di động của cậu ta hiện lên một bức ảnh chụp chung của một nhóm người, từ đồng phục trên người có thể đoán được bọn họ chính là tuyển thủ của đội cung thủ trường. Người đứng cuối cùng ở hàng bên phải bị một nét bút đỏ gạch chéo trông cực kì chói mắt, mặt của đối phương bị dao rọc giấy đâm nát bét không rõ hình dạng ban đầu, nhưng với thân phận là fan hâm một nhiệt tình, Thẩm Thế Ca có thể chắc chắn người này chính là Vương Tuấn Khải.

"Đệch! Vương Tuấn Khải phụ bạc ân tình, không chịu trách nhiệm, là cặn bã nghìn năm có một?! Lũ này bị điên rồi?!"

"Bạn trai của Alice?" Vương Nguyên lẩm bẩm nhìn topic trên diễn đàn. Cái topic này liệt kê ra ba nhân vật có khả năng chính là người yêu giấu mặt của Alice, hai người còn lại Vương Nguyên không biết, nhưng người thứ ba được đề cập đến chính là Vương Tuấn Khải. Chủ topic công khai chuyện Alice từng phá thai với bạn trai, vì quá uất ức mà chọn đường tự kết liễu để chuộc tội, đồng thời lên án tên bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ với người khác, vứt bỏ Alice trong nhục nhã ê chề.

Theo như phân tích của chủ topic, Vương Tuấn Khải là người có hiềm nghi lớn nhất, quanh người hắn có đầy ong bướm, hắn vẫn luôn miễn dịch với bọn họ, có phải vì ban đầu muốn tạo niềm tin cho Alice nên ra vẻ thanh bạch đường hoàng, sau này cảm thấy không cần Alice nữa bèn chùi mép mà đi?

Rất nhiều người cho rằng tỷ lệ xác thực của chuyện này cao nhất, ê a rôm rả say sưa bàn tán, có người tuyên bố phải đến chỗ Vương Tuấn Khải túm đầu hắn đánh một trận hộc máu, loại người xấu xa đê tiện như thế không xứng đáng được học chung với bọn họ.

Vương Nguyên không hiểu lắm: "Chỉ một topic mà đã dẫn dắt dư luận kinh khủng như vậy?"

Thẩm Thế Ca không nghĩ là Vương Nguyên tỉnh táo hơn cả mình, nheo mắt gật đầu: "Bởi vì Vương Tuấn Khải là ngọn cây cao không thể với tới, một khi có cơ hội đạp đổ, bọn họ sẽ không ngần ngại chặt đứt tận gốc rễ. Một phần nữa là Alice tương đối hấp dẫn, fan của cô ta đa số đều là nam sinh trẻ tuổi bồng bột, muốn vì nữ thần đòi lại công bằng, cho nên chẳng cần phân biệt đúng sai đã hùa lên như bầy chó dại."

Thẩm Thế Ca so sánh có phần ác liệt, nhưng không phủ nhận là Vương Tuấn Khải đã bị những người mất lý trí này công kích. Cậu đang muốn nhắn tin cho hắn, đã phát hiện Thẩm Thế Ca nhìn mình bằng ánh mắt vi diệu: "Cậu là gì của thần tượng tôi?"

"Bạn học?" Vương Nguyên nhanh chóng thông báo cho hắn, không thấy hắn nhắn tin hồi âm bèn dứt khoát gọi điện. Thẩm Thế Ca thấy cậu có số điện thoại của Vương Tuấn Khải, càng trở nên kỳ quái: "Thần tượng học ở Nguyệt Lượng bao nhiêu năm, cậu là bạn học sao tôi không biết nhỉ? Cậu ở Ánh Dương qua?"

Vương Nguyên gật đầu, phát hiện vẫn không gọi được cho hắn, cúi đầu lục lọi túi hành lí rồi đứng lên đi ra cửa.

Thẩm Thế Ca nhìn cây côn nhị khúc trong tay cậu: ". . .Cậu đi đâu thế? Còn trang bị thêm vũ khí lạnh à. . .?"

Trường học cho đem thứ này vào?!

Vương Nguyên không quay đầu lại, vọt ra cửa: "Đừng nói cho ai biết nhé!"

Thẩm Thế Ca: ". . ." Không cần nói, Omega ở đây không ai làm thế.

Vương Nguyên xách côn nhị khúc ra cửa, lần theo GPS trên di động tìm đến vị trí của Vương Tuấn Khải. Nơi này là một sân bóng bỏ hoang ở phía sau trường học, cây cối um tùm gần như ngăn cách nó với không gian tấp nập ngoài kia. Nếu ở đây có người gặp nạn kêu cứu, phỏng chừng đến sáng mai cũng không có ai nghe được.

Vương Nguyên nhíu mày, đám fan cuồng kia thực sự không phân đúng sai đã vội thượng cẳng tay hạ cẳng chân, mù quáng đến thế ư?

Cậu tăng tốc đến gần sân bóng, trông thấy Vương Tuấn Khải đang bị một nhóm năm, sáu Alpha bao vây, Sở Uý đã bị đánh sưng một bên mặt, còn cố gắng ưỡn ngực đứng cạnh Vương Tuấn Khải: "Tụi bây tính làm gì? Ỷ đông hϊếp yếu? Làm thế có giống con người không hả?!?"

"Làm con gái người ta có thai rồi bỏ, là hành vi của người à?" Alpha tóc vàng cười khẩy, trào phúng chỉ vào mặt Vương Tuấn Khải: "Thứ đồ gì cũng dám vấy bẩn cô ấy?! Được cô ấy để mắt tới là phúc mười kiếp của mày, còn đi tìm người khác? Có mắt không tròng!"

Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Tao không hiểu mày đang nói gì."

"Câu này mày nói hai lần rồi." Alpha nọ xụ mặt thịnh nộ: "Mày không biết quý trọng Alice, thì quỳ xuống xin lỗi cô ấy rồi cút ngay đi! Alice không phải là người mày có thể chà đạp!!"

Nói rồi dường như nghĩ đến cảnh Alice đứng trên sân thượng chuẩn bị nhảy lầu, gã lại nóng nảy siết chặt tay: "Sớm biết mày tàn nhẫn như vậy, tao phải ép cô ấy khai ra mày sớm mới đúng!!"

Mấy người đứng phía sau cũng giận dữ không kém, có xu thế muốn xử Vương Tuấn Khải không tàn tật thì không ngừng. Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ sài lang hổ báo của bọn họ, vẻ mặt mù mờ: "Alice là ai?"

Câu này chính thức chọc giận đám Alpha kia, một gã lao lên đấm vào mặt hắn, hắn nghiêng người tránh né, túm chặt tay đối phương quật mạnh xuống đất. Người kia chính là kẻ đánh Sở Uý, giờ phút này bị hắn đạp dưới chân, đau đến nỗi kêu la oai oái. Đồng bọn của gã lập tức xúm lại hội đồng Vương Tuấn Khải, lại không nghĩ tới Vương Tuấn Khải chẳng hề chủ động đánh, đỡ được đòn thì tránh xa, hoàn toàn không muốn dây dưa với bọn họ.

Vương Tuấn Khải suy nghĩ một chút, nhớ đến tin đồn hắn nghe phong phanh từ bạn học, nhíu mày: "Ý mày là tao khiến nữ sinh kia tự sát?"

"Còn giả vờ giả vịt! Không mày thì thằng chó má nào?!"

"Không có bằng chứng mà mày đã vu khống tao rồi?"

Alpha nọ cười lạnh: "Chứng cứ rành rành ra đó, mày còn chối cãi?!"

Không chỉ Vương Tuấn Khải, mà cả Vương Nguyên đứng trong chỗ tối cũng híp mắt lại. Chứng cứ?

"Alice đã tỉnh lại rồi." Alpha nghiến răng nói: "Lúc tao đến thăm đã hỏi em ấy, là đứa nào khiến em ấy biến thành như vậy."

Alice túm chặt chăn ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, nhắc đến ai cũng không phản ứng, mãi tới khi có người vô ý hô hoán tên Vương Tuấn Khải, đôi mắt thiếu nữ mới cử động một chút – Alpha lập tức cho rằng Vương Tuấn Khải không thoát khỏi liên can trong sự việc này, không chờ thêm phút giây nào mà tìm cớ lôi hắn đến sân bóng cũ, giải quyết dứt khoát.

Sở Uý nghe xong, khó có thể tin mà trừng gã: "Chỉ như thế mà mày đã xác định bạn tao là thủ phạm? Mày bị ngu hay bị mù?!"

Có lẽ gương mặt kinh ngạc của cậu ta hơi quá lố, nhóm người kia tức giận lại muốn đánh người, bị Vương Tuấn Khải cản lại: "Cậu ấy nói đúng mà."

Đám người nọ: ". . ."

Sở Uý biết Vương Tuấn Khải cố ý khıêυ khí©h để những người kia lộ ra thêm chút manh mối, những nhìn quanh đây không có ai, cậu ta hơi lo lắng: "Mạo hiểm à mày?"

"Không đánh." Vương Tuấn Khải móc di động ra đưa cho Sở Uý, ra hiệu rằng mình đã quay chụp toàn bộ hiện trường từ đầu tới cuối: "Thời cơ chín muồi, mày tung clip đe doạ lên mạng."

Đám Alpha kia: ". . ."

"Không nghĩ tới mày cũng tâm cơ lắm." Người đi đầu giận dữ cười, xông lên: "Đã thế thì tao sẽ không để cho hai đứa bây chạy thoát!!"

Gã cố ý gọi anh em tốt tới đây, không đánh một trận sợ là không nuốt trôi cơn tức, Vương Tuấn Khải năm lần bảy lượt khơi dậy máu chiến của gã, nếu hômnay gã để cho hắn chạy, chẳng phải là tự giẫm lên mặt mũi? Nghĩ vậy, gã Alpha càng không kiêng nể gì, lao vào trận chiến!

Tuy nhiên, nắm đấm không rơi xuống trên mặt Vương Tuấn Khải, gã lại bị một vật cứng đập thẳng vào người đau điếng. Alpha ngã lăn ra, hoảng hốt nhìn về phía bóng đen vừa coi côn nhị khúc thành boling đánh mình, sững sờ không nói được tiếng nào. Omega?

"Đánh đi, mấy người đánh tiếp đi." Vương Nguyên giơ di động lên, cười lạnh: "Kỷ luật một học kỳ thôi, có gì phải ngại."

"Cậu là ai, không liên quan thì đi qua một bên, đừng nhúng tay vào vụ này." Mấy người bạn của gã Alpha hiển nhiên không muốn tổn thương bất kỳ một Omega nào, mặt đầy thiện ý: "Cậu ta làm sai, cậu ta có lỗi, chúng tôi chỉ đang dạy dỗ cậu ta mà thôi."

"Mấy người dựa vào đâu mà đòi dạy dỗ kẻ khác?" Vương Nguyên nhíu mày: "Tôi đã nghe hết rồi, chỉ bằng một cái chớp mắt, mấy người lập tức cho rằng Vương Tuấn Khải có tội?"

"Chẳng lẽ không phải thế?"

Vương Nguyên nhìn bọn họ từ trên xuống dưới: "Không ai nghĩ rằng mình bị kẻ khác lợi dụng sao?"

Nhóm Alpha sững sờ: "Ý cậu là sao?"

Vương Nguyên lắc đầu: "Tóm lại ngày hôm nay các người mà đánh nhau, tôi nhất định sẽ truyền tin này ra ngoài, xem còn Omega nào dám đến gần các người hay không."

Nhóm Alpha: ". . ."

Sở Uý giơ ngón cái, lặng lẽ like, một chiêu phản sát!

Cuối cùng dưới sự uy hϊếp của Vương Nguyên, nhóm người kia không thể không bỏ đi. Bọn họ có vẻ còn muốn thực thi ý đồ, song chỉ cần họ quay đầu đe doạ, Vương Nguyên lập tức giơ điện thoại lên, đanh mặt lạnh lùng, hết sức khϊếp người.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, dìu Sở Uý ngồi xuống, không cẩn thận liên luỵ đến bạn tốt là lỗi của hắn, hắn phải tìm đám người kia nói cho ra ngọn ngành.

"Đám người này nực cười thật, nghĩ thế là hay!" Sở Uý mắng một tiếng, đυ.ng tới vết thương trên mặt, cậu ta nhe răng rêи ɾỉ. Vương Nguyên sơ cứu cho cậu ta xong, nhỏ giọng nghi ngờ: "Tại sao bọn họ lại nhằm vào Vương Tuấn Khải?"

"Không chỉ tôi, hai người còn lại cũng bị đánh." Vương Tuấn Khải chỉ chỉ điện thoại, hắn biết được chuyện này là do hai người kia nặc danh thông báo, nếu không hắn cũng chẳng có sự chuẩn bị sớm: "Bọn họ thảm hơn tôi, cả hai đều có người yêu, giờ phút này không chỉ bị fan cuồng của Alice tập kích, còn bị người yêu hờn dỗi."

Nói xong hắn lén lút nhìn Vương Nguyên một cái, người hắn thích không có nghi ngờ hắn, còn cố ý đến giải vây cho hắn, may mắn này chỉ dành cho một mình Vương Tuấn Khải hắn mà thôi.

Để Sở Uý về ký túc xá rồi, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên hẹn đi mua chút đồ. Từ khi biết hắn là người em trai kiếp trước của mình, Vương Nguyên luôn lơ đãng để lộ manh mối rằng cậu chính là anh trai nuôi xui xẻo của hắn. Ngồi sau xe đạp hắn chở, Vương Nguyên nhìn hai bên đường náo nhiệt, bâng quơ hỏi một câu: "Tại sao cảm xúc của người thế giới này lại dao động mạnh như vậy?"

Vương Tuấn Khải vô thức đáp: "Vì sự tiến hoá thuần chủng của ba giới A,B,O, con người vẫn còn chịu ảnh hưởng từ một số đặc tính của động vật, thỉnh thoảng sẽ không khống chế được cảm xúc của bản thân."

Nghĩ đến kỳ phát tình, Vương Nguyên gật gật đầu. Vì cảm xúc dao động quá lớn, bọn họ thường lơ là lí trí, làm ra những chuyện cảm tính. Điền Nhất cũng vậy, nhóm Alpha ban nãy cũng vậy.

"Thật ra từ nhỏ nhiều người đã được dạy phải kìm chế cảm xúc, nhưng không mấy ai chịu tôi luyện bản thân, đa số đều phóng túng truy đuổi du͙© vọиɠ nên dần quên mất phải tiết chế." Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng nói, giọng của hắn chìm trong tiếng kèn xe inh ỏi, Vương Nguyên lại nghe rõ mồn một. Cậu nhìn bóng lưng vững vàng của Vương Tuấn Khải, cảm thấy không thể để hắn đi một mình trên con đường tiếp theo được, chậm rãi vươn tay ôm eo hắn: "Có một số thứ đúng là phải tiết chế."

Vương Tuấn Khải suýt thì lạc tay lái, sững sờ cứng người mà đạp lên vỉa hè, sau đó lủi thẳng vào bụi rậm phía trước một nông trường bí ngô.

Vương Nguyên: ". . ."

Hết Chương 42

ỏ ỏ ỏ ~~~