Chương 4: Nắm tay chưa

Lúc Vương Nguyên đến gặp cô chủ nhiệm có mang theo đơn thuốc của thầy y tế, chủ yếu là cậu không rõ phải mua những vị thuốc trong đó ở đâu nên muốn tham khảo cô chủ nhiệm, đáng tiếc không có cơ hội, cũng chẳng hiểu sao cuối cùng đơn thuốc lại nằm trong tay Vương Tuấn Khải.

Đối với ba chữ này, Vương Nguyên không rõ nên vui hay buồn. Cậu thật sự không đoán được, mình đã chết một lần còn phải đối mặt với cái tên ấy. Đời trước trong cuộc sống của cậu có hai Vương Tuấn Khải đều để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc. Một là oan gia ngõ hẹp cố ý tìm đường chung đυ.ng xô xát, hai là người không liên quan nhưng cuối cùng lại khiến cậu mắc nợ đối phương. Vương Nguyên tự nhận bản thân xưa nay không phải người tốt, làm cho khốc lại chỉ cốt vì không muốn lạc đàn. Cảm giác cô độc từ bé cậu đã cảm nhận quá rõ ràng, chẳng sợ bị dèm pha mà thèm khát sự quan tâm.

Mỗi lần Vương Nguyên đối mặt với Vương Tuấn Khải đều cảm thấy khá áp lực.

Một nhóm Alpha đang đứng ở góc tường, bàn bạc xem nên trốn ra bằng cách nào thì ngửi được mùi hương nhàn nhạt lan toả trong xoang mũi, không khỏi càng xoắn xuýt không biết bên kia tường là Omega xinh xắn đáng yêu thơm ngào ngạt nào, thì bả vai đột nhiên bị người ta vỗ cái bộp.

"Gấp cái gì? Trèo qua tường rồi thì anh em nào cũng có cơ hội!" Alpha sốt ruột gắt lên, đáng tiếc không được bạn học hô ứng, chỉ cảm thấy đội hình nhà mình hơi im ắng. Nhìn lại, phó ban kỷ luật đang đứng chình ình ngay phía sau, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm bọn họ: "Tên."

"Bạn. . .của Sở Uý." Alpha nhanh nhẹn đáp, liếc mắt ra hiệu với bạn bè xung quanh, một hai ba chạy!

Bộp bộp bộp bộp bộp!

Âm thanh xương cốt bị vật cứng va đập không ngừng vang lên, tiếng gào thất thanh "á", "ối" nối tiếp liên tục, nhưng bọn họ không dám dừng lại, chỉ có thể cắm đầu chạy như điên, vừa vọt lẹ đánh bài chuồn vừa tức tưởi than khổ - để một tay thiện xạ đảm nhiệm chức phó ban kỷ luật nhất định là âm mưu giáo dục của nhà trường! Nhìn xem, chân bọn họ bị hắn ném đá bầm dập hết rồi!

Vương Tuấn Khải bình tĩnh vứt mấy hòn đá xuống đất, quay đầu đi ra cổng ký túc xá, phát hiện một đám Alpha khác đang tụ tập đứng hiên ngang ngoài cổng. Bọn họ trông thấy hắn cũng chẳng ừ hử gì, còn nghênh ngang khıêυ khí©h dựng ngón giữa, tỏ ý "trường bên thì nên an phận", nở nụ cười lạnh nhạt đậm mùi thuốc súng với Vương Tuấn Khải.

Sau đó nụ cười của bọn họ đồng loạt cứng đờ.

Vương Nguyên đi từ ký túc xá Omega qua một cách chậm rì, ló đầu qua khỏi vai Vương Tuấn Khải: "Đồ đâu?"

Vương Tuấn Khải móc ra tờ giấy gấp phẳng phiu: "Lần sau đừng quên. Thuốc quan trọng."

Vương Nguyên gật đầu: "Nhưng cậu biết mấy thứ này bán ở đâu không?"

Vương Tuấn Khải: "Thành phía tây hẻm số 21 đường Sao Tinh Lam."

Vương Nguyên lại gật gật đầu cảm ơn, vẫy tay tạm biệt hắn.

Nhóm Alpha: ". . ."

"Không tưởng tượng được định lực thằng nhóc này cao như thế." Một tên không nén nổi kinh ngạc: "Nó vậy mà có thể nói chuyện bình thường được với Omega kia!"

"Tao phát hiện chuyện quan trọng hơn." Một tên khác mang vẻ mặt nghi ngờ: "Mùi vị của cậu ta hơi khác?"

"Không phải ảo giác của một mình mày." Thủ lĩnh nhíu mày, xoay người: "Đi thôi."

Mấy tên còn lại tẻ ngắt nhìn nhau: ". . .Hôm nay không đến quán internet đấu xếp hạng?"

"Không đi, có tên phó ban kỷ luật đó-. . ." Nói được một nửa, thủ lĩnh nheo mắt khó chịu, người bên cạnh lập tức phổ cập kiến thức cho những anh em chưa rõ tình huống: "Lần trước đại ca đi theo Sở Uý đấu xếp hạng, gặp phải tên phó ban kỷ luật kia."

Quần chúng: "???"

Người nọ thở dài: "Thằng oắt nọ là thiện xạ từ ngoài đời vào trong game, đánh cho đại ca tơi bời hoa lá!"

Quần chúng: "!!!"

Thủ lĩnh nắm cổ đối phương dúi vào nách, mặc kệ tiếng la hét oai oái của người nọ, hậm hực đỏ mặt trở về ký túc xá.

Vương Tuấn Khải liếc đám đông ồn ào một cái, phát hiện Vương Nguyên đã đi xa, cầm di động gửi tin nhắn: [Nếu không biết đường, cuối tuần đến tìm tôi.]

Hai ngày nữa là cuối tuần rồi.

Vương Nguyên nhận được tin nhắn, theo bản năng hoài nghi Vương Tuấn Khải có mưu đồ gì. Ngẫm lại "Vương Nguyên" trước kia hố hắn một nồi to như thế, hắn ôm ác ý thì cũng không hiếm lạ. Tuy là thắng, nhưng cậu là "Omega", thắng cũng không vẻ vang gì mà còn bị người ta coi thành chủ đề bàn tán lung tung, dây dưa không rõ với một Omega "mặt dày". Nhưng thái độ của Vương Tuấn Khải không giống muốn hãm hại ai, cũng không giống kẻ ghim gút giữ thù vì mất mặt hay khó chịu bởi phải giữ hoà khí với cậu, trùng hợp Vương Nguyên cũng muốn biết mấy vị thuốc này có hiệu quả cho mình không, bèn đặt cược một phen.

Cậu vừa đi vừa nghĩ, không cẩn thận va phải một đám người. So với nhóm Alpha đầu trâu mặt ngựa vừa rồi, đám này cũng là hạng người vai u thịt bắp cao hai mét có lẻ.

Cậu loáng thoáng nghe bọn họ xì xào: "Là Vương Nguyên!"

"Nhóc này đến đây làm gì vậy chứ?!"

"Còn làm gì nữa! Dĩ nhiên là tìm Nhậm hèn nghe lén!"

"Mày cút đi! Bêu rếu bạn bè hoài sao sống được đến giờ này vậy?!"

"Vì tao có xxx lớn hơn Nhậm hèn!"

". . .Tụi bây im miệng hết cho tao." Nhậm Thời Minh thấp giọng quát, nhìn Vương Nguyên một cái, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình chằm chằm, bất đắc dĩ cười cười: "Đừng nghe bọn họ nói bậy."

Vương Nguyên gật gật đầu: "Anh là Nhậm Thời Minh?"

"Giả vờ mất trí cũng có lợi ghê?" Có người lại bắt đầu rầm rì, bị Nhậm Thời Minh giẫm chân một cái mới thôi, hiển nhiên không ai tin Vương Nguyên mất trí nhớ thật. Vương Nguyên nhún vai, có quan trọng gì đâu, cậu tin là được rồi.

"Trời tối rồi, em là một Omega, đi đâu về chú ý cẩn thận." Nhậm Thời Minh hảo tâm nói, thấy Vương Nguyên bình thản lắng nghe mình, có hơi kinh ngạc. Đợi cậu đi rồi, anh ta vẫn còn suy tư, bị bạn bè chèo kéo mới gượng gạo thốt ra: "Tao cảm giác em ấy hơi khác. . ."

"Thách đấu thua rồi, còn mặt mũi nào mà gặp mày!"

"Không phải, tao có gặp em ấy trên đường đến văn phòng chủ nhiệm." Hai lần, không lần nào Vương Nguyên nhìn anh ta bằng ánh mắt nóng bỏng âu yếm như trước kia, giống như cậu chưa từng thích anh ta một lần nào.

. . .

Vương Nguyên ăn no ngủ kĩ sống trong cuộc đời học sinh được thêm hai ngày, phải nói là tay nghề làm bếp của Tô Kiều rất tốt, lại thêm mùi hương Omega dễ chịu của cậu ta có tác dụng an thần nên tâm trạng Vương Nguyên khá thoải mái.

Cậu dọn túi hành lí nhỏ, nhìn chăm chú tin nhắn hai ngày trước trên màn hình.

Vương Tuấn Khải đột nhiên chủ động bày tỏ lòng tốt, nếu nói là quà giao hữu vì trận đấu bất đắc dĩ, không bằng kêu là tình hữu nghị đã được thành lập, nhưng cậu thật sự không hiểu được lý do gì hắn lại làm như thế.

"Sự lịch thiệp cơ bản của Alpha đối với Omega mà thôi." Tô Kiều vừa ăn cháo hành vừa nói: "Alpha nào cũng sẽ vô thức đối tốt với Omega khác, đó là bản tính của bọn họ."

Vương Nguyên biết tỷ lệ dân số giữa hai chủng tộc này rất lớn, nhìn số hành trong bát cháo của đối phương, gật đầu, hỏi: "Thành phía tây hẻm số 21 đường Sao Tinh Lam là tiệm thuốc đông y à?"

Tô Kiều sững sờ: "Tôi học ở đây lâu rồi mà không biết?!"

Vương Tuấn Khải mới tới trường này một tuần – Vương Nguyên mím môi, xách balo lên vai: "Tôi về nhà đây, đầu tuần gặp."

Cậu đi đến ký túc xá Alpha, nơi này so với ký túc xá Omega nhộn nhịp hơn nhiều lắm. Cũng bởi tại đa số Alpha không về nhà, hai ngày cuối tuần lại được quản lí ngầm đồng ý xả hơi, bọn họ tụ tập nhóm ba nhóm năm náo nhiệt nhộn nhịp, thỉnh thoảng còn có mấy tên khoe mẽ chia sẻ nhau ảnh ọt của Omega trong trường, thảo luận xem năm nay ai sẽ là hoa khôi số một.

"Lila, Oanh Vũ, Kiều Mộng Nhu-. . ."

"Còn các Omega nam thì sao? Có Yulias! Tô Tịch!"

"Còn có Giang San! Đinh Bồng Bồng!"

"Cặp song sinh Mi Tú, Mi Anh!"

Đột nhiên có giọng nam vọng đến: "Vương Nguyên."

". . ."

"Thằng choá mắt mù nào-. . ."

Nam sinh nói được một nửa, đã bị bạn học bịt miệng kịp thời trước khi phát ngôn mất mạng. Cậu ta kinh hoàng định thần, chỉ thấy phó ban kỷ luật mới dẫn theo bạn học đi đến chỗ đối diện mình, mà ở phía bên kia đường đã có một Omega chờ sẵn.

Vương Nguyên "nổi tai tiếng" trong trường, cơ hồ ai gặp qua cũng biết, cậu đơn giản chẳng thèm giấu giếm, phơi mặt cho bàn dân thiên hạ biết sợ mà lui. Người dám gọi tên cậu trong đám đông cũng không nhiều lắm, đối phương lại còn sống trong ký túc xá Alpha thì chỉ có mỗi Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải hôm nay vẫn vác theo túi đen dài sau lưng, có lẽ mới vừa tắm rửa xong, mùi sữa tắm nhàn nhạt khoả lấp hương trà cổ nồng đậm, làm cho Vương Nguyên dễ thở hơn một tí: "Chào, chờ lâu chưa?"

"Mới ra đến." Vương Tuấn Khải đáp: "Đi thôi."

"Nè không giới thiệu chút hả mày? Người đẹp nào đây?"

"Vương Nguyên." Vương Tuấn Khải nói, ngắn gọn súc tích chỉ chỉ bạn cùng phòng: "Sở Uý."

Sở Uý cười hết sức là dịu dàng: "Nhớ ra rồi, đây là Omega hôm trước mày đưa vào phòng y tế."

Vương Nguyên: "Cũng là cậu?"

Vương Tuấn Khải gật đầu: "Tiện tay mà thôi."

Vương Nguyên: "Ồ."

Sở Uý: ". . ."

Sở Uý phát hiện thái độ Vương Tuấn Khải đối xử với Omega không khác nhau là mấy, thầm thở dài tiếc hận tại sao bạn tốt cứ mãi ngu si. Lại nói, từ khi bọn họ nói chuyện với Vương Nguyên, không khí xung quanh cứ có vẻ hơi là lạ, bộ bọn họ còn tò mò trao đổi sinh ông đây có diện mạo như thế nào sao? Đẹp trai chói mù mắt chó luôn!

Thành phía tây hẻm số 21 đường Sao Tinh Lam không xa lắm, đại khái mất mười phút taxi, rồi đi bộ vào hẻm. So với sự nhộn nhịp của thành thị bên ngoài, ở tại con hẻm này yên tĩnh là nhất. Vương Nguyên phát hiện trong hẻm có rất nhiều nhà cổ đã không còn có ở thế giới của cậu được bảo tồn rất tốt ở đây, đang thắc mắc không biết phong tục tập quán nơi này có giống kiếp trước của mình không, thì Vương Tuấn Khải bảo đến rồi.

Cửa hiệu thuốc đông y không lớn, nhưng rất có cảm giác giàu sang, bởi vì không ít người tìm cách đỗ xe bốn bánh ở phía bãi đất trống đối diện, hăm hở mang quà cáp đi vào gõ cửa.

Lúc ba học sinh lạ mặt xuất hiện ở trước lối ra vào, ai nấy đều cảnh giác nhìn, Vương Nguyên cũng cho là mình phải chờ một hồi lâu mới đến lượt bốc thuốc, ai ngờ Vương Tuấn Khải cứ thế xỏ chìa khoá vào ổ, nhanh nhẹn đẩy cửa đi vào luôn.

Quần chúng: ". . ."

"Giờ này còn chưa mở cửa bán thuốc à?" Hắn đi tới trước sân, ném cho con chó mực một miếng bánh nướng giòn. Con chó xăm xăm chạy tới gặm miếng bánh, tru lên ba tiếng, cửa nhà bị một bàn tay trắng trẻo mềm mại đẩy ra, tiếp đến là chính chủ bình tĩnh khai quán.

Người bên ngoài lập tức ùa vào như trẩy hội, ai nấy đều đeo vẻ mặt tươi cười lấy lòng "tiên sinh ơi", "quý ngài ơi", "Tiên thiếu gia", "Tiên công tử" đủ loại xưng hô dồn dập nối tiếp. Vương Nguyên sợ hết hồn nép qua một bên tránh bị giẫm đạp, quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải: "Cậu không có nói đây là nhà cậu."

Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày: "Là nhà tôi thì cậu không bốc thuốc nữa?"

"Giảm giá thì được." Nhanh chóng đưa ra điều kiện, Vương Nguyên theo chân hắn thủng thỉnh đi vào trong.

Thế mới biết được chủ cửa hiệu là anh trai ruột của Vương Tuấn Khải, tên là Vương Tiên, tục xưng Vương thần tiên vì y thuật tinh thông như Hoa Đà tái thế.

"Nói vậy thì cũng hơi quá." Sau khi Vương Tiên đuổi hết khách đi, bình tĩnh ngồi uống trà. Người này có vẻ ngoài hết sức thánh khiết, tóc dài màu đen, mắt màu nâu hổ phách, mày như tranh vẽ, chân mục ôn hoà, dễ khiến người ta thân cận gần gũi, nhưng quen biết rồi mới phát hiện đối phương rất thích giả vờ.

Vương Tiên vờ ra vẻ tiên phong đạo cốt thành quen, lúc nói chuyện cũng có vài phần nho nhã thoát tục, được cái rất quý khách đến chơi, dĩ nhiên là khách do em trai mình dẫn về thôi.

Ánh mắt y nhìn Vương Nguyên thâm sâu khó lường, sau một hồi chào hỏi lễ nghĩa, liền bộc lộ bản chất: "Hai đứa nắm tay chưa?"

Vương Nguyên: "?"

Hết Chương 4