Chương 6-2: Linh kiếm Tinh Vẫn

Nhưng hắn thất vọng ngay sau đó. Bởi dường như Tinh Vẫn cự kiếm chỉ có thể gia tăng sức nặng lên tới 3.000 cân, cũng chính là cực hạn lực lượng của hắn.

"Nhưng thế này cũng đủ rồi. Mỗi ngày vác nó, cho dù là tới địa phương nào cũng có thể tu hành luyện thể."

Quyết định theo ý này, Cơ Vô Nhai lại đeo Tinh Vẫn cự kiếm lên lưng, nói: "Đầu tiên chạy hai vòng sau núi đi."

3.000 cân là sức nặng lớn nhất Cơ Vô Nhai có thể chịu nổi. Lúc mới bắt đầu đi, thật ra hắn cũng cảm thấy không đến mức khó khăn lắm. Nhưng dần dần, bước chân càng ngày càng nặng nề, thân thể cũng bắt đầu hơi cong đi. Tới cuối cùng, chỉ bước nửa bước cũng cần tốn rất nhiều thời gian và lực lượng. Quần áo Cơ Vô Nhai đã ướt đẫm từ lâu, mồ hôi không ngừng rơi xuống từ trên mặt đất, chỉ trong chốc lát đã khiến mặt đất dưới chân bị nhuộm ướt đẫm. Hai chân hắn run rẩy không ngừng, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy theo.

Vào giây phút cuối cùng, Cơ Vô Nhai còn bị Tinh Vẫn cự kiếm đè quỳ xuống mặt đất, hai tay chống xuống, ánh mắt kiên định nói: "Không thể từ bỏ được. Sắp tới giới hạn rồi. Còn một trăm mét nữa là đi hết hai vòng rồi. Lúc này tuyệt đối không thể bỏ cuộc được. Nếu như vừa mới gặp phải khó khăn đã bỏ cuộc, vậy thì sau này làm sao mà kiên trì nổi? Không, không thể bỏ cuộc."

"A, lên..." Tứ chi Cơ Vô Nhai bộc phát lực lượng, đột nhiên thấy một luồng tinh khí màu đỏ tuôn ra từ đan điền, trong nháy mắt đã trải rộng toàn thân. Một luồng hơi thở màu đỏ bùng lên từ cơ thể hắn.

"Ầm." Khóe miệng Cơ Vô Nhai hơi nhếch lên, không ngờ cảnh giới đột phá vào lúc này, đạt tới Luyện tủy cảnh, trong nháy mắt lực lượng đã được gia tăng lên 5.000.

Cơ Vô Nhai đang đứng lên, giơ bước bước đi tới địch, cuối cùng cũng hoàn thành hai vòng chạy quanh phía sau núi.

Cứ như vậy, cuộc sống trôi qua nửa tháng từ bao giờ. Mỗi ngày trừ quét dọn hậu sơn ra, Cơ Vô Nhai đều vác nặng đi tới sau núi bắt đồ rừng. Mà hôm nay hắn đã đạt tới Luyện huyết cảnh, lực lượng tăng lên tới 8.000 cân, thực lực tương đương với Luyện khí tầng bảy. Cấp độ này ở trong đám đệ tử Thiết Kiếm Môn cũng được coi là nổi bật rồi.

Nửa tháng đã có thể tu luyện đạt tới tu Luyện khí tầng bảy là tuyệt đối chưa từng có trong lịch sử Thiết Kiếm Môn, thậm chí là lịch sử Tu tiên giới. Đương nhiên từ biểu hiện mà nhận xét, Cơ Vô Nhai chẳng qua vẫn chỉ là một người không có linh căn, Luyện khí tầng 1.

Sáng sớm, ánh mắt ấm áp, không khí hơi lành lạnh. Cơ Vô Nhai cầm chổi quét dọn hậu sơn như bình thường. Nhưng vừa mới đi tới hậu sơn, hắn lại thấy Hứa Mộ đứng từ phía xa xa vẫy vẫy mình, vừa vẫy vừa gọi: "Sư đệ, tới đây nhanh lên."

Giọng nói của cô vui vẻ vô cùng!

"Ồ, sư tỷ, sao ngươi lại tới đây?" Nửa tháng đã không gặp Hứa Mộ, Cơ Vô Nhai còn tưởng là nàng đã quên hắn từ lâu rồi.

"Sư đệ, hôm nay là ngày tam tông cùng cử hành hội giao lưu cỡ lớn. Tất cả đệ tử nội môn và ngoại môn đều tham gia. Ta đã xin phép cho ngươi có được một vị trí. Ngươi cũng đi theo ta thôi." Hứa Mộ thấy Cơ Vô Nhai nhíu mày thật chặt, nội tâm phỏng đoán có thể Cơ Vô Nhai cảm thấy thân phận mình thấp kém, không có tư cách tham gia, thế nên mới có vẻ mặt này, vì vậy nói tiếp: "Sư đệ, ngươi đừng lo lắng. Chẳng qua ta chỉ mang ngươi đi tăng cường kiến thức, cũng không cần ngươi phải tham gia trận đấu giao lưu, hiển nhiên không cần quan tâm tới thân phận. Hơn nữa ở đại hội giao lưu còn có rất nhiều quầy hàng, không chừng có thể mua được chút bảo bối đáng ngạc nhiên đấy."

Cơ Vô Nhai thấy Hồ Mục nhiệt tình như thế, cũng không tiện từ chối, vậy là đồng ý.

Tam tông được nói tới ở đây chính là ba tông môn quanh đó, bao gồm Thiết Kiếm Môn, Thiên Thanh Môn và Lạc Nhật môn. Mỗi tông môn trong ba tông môn này cách một năm lại tổ chức một lần đại hội giao lưu giữa các đệ tử, tất nhiên mục đích là phân phối lợi ích. Dưới trướng mỗi tông môn đều có sản nghiệp không lớn không nhỏ, hàng năm đều sẽ sắp xếp thứ hạng lại để phân phối. Năm ngoái Thiên Thanh môn đạt hạng đầu, Lạc Nhật môn đạt thứ hai, Thiết Kiếm Môn là hạng bét đã ngàn năm.

Tam tông đều ở vùng biên của Thanh Vân châu, linh khí mỏng manh, lại không có đan dược và công pháp bậc cao, cho nên tu hành chậm chạp vô cùng. Nhưng nếu tông môn nào may mắn thắng được ở hội giao lưu này, như vậy sẽ có sản nghiệp lớn, kể cả đan các và trường đấu giá duy nhất trong phạm vi tam tông.

Trước đó không lâu, Thiết Kiếm Môn đã xuất hiện một đệ tử nội môn đạt Luyện khí cảnh tầng mười một. Việc này khiến toàn bộ tông mông Thiết Kiếm Môn đều rất vui mừng. Môn chủ Thiết Kiếm Môn đã ban cho hắn một thanh linh kiếm hoàng giai hạ phẩm, hy vọng hắn có thể lấy được xếp hạng tốt trong đại hội giao lưu này, rửa sạch sỉ nhục cho Thiết Kiếm Môn.

Ở bên rìa Thanh Vân châu, tu vi có thể đạt tới Kim Đan kỳ đã được khai tông lập phái, Trúc Cơ kỳ cũng có thể là trưởng lão một tông môn. Cho nên một gã đệ tử tu vi đạt tới Luyện khí kỳ tầng mười một chính là đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

Hội trao đổi tam tông cũng không phải nhất định là đệ tử nội môn với ngoại môn mới được tham gia. Đệ tử tạp dịch cũng có thể đi tham quan học tập. Cho nên lần này Hứa Mộ hoàn toàn định mang Cơ Vô Nhai đi mở mang học tập.

"Sư tỷ, vậy thì ngươi chờ ta một chút. Ta quét dọn hậu sơn xong sẽ đi theo ngươi." Cơ Vô Nhai vẫn nhớ kỹ mệnh lệnh nghiêm ngặt của trưởng lão lần trước.

"Ôi chao, không còn kịp nữa đâu. Một lúc nữa ta sẽ nói với Nhị trưởng lão, chờ ngươi trở về lại quét dọn cũng được. Đội ngũ đã tập hợp ở luyện võ trường rồi, chậm là không đuổi kịp Đâu." Hứa Mộ dậm chân, ngực sữa rung động, nảy tưng tưng, hiển nhiên đã rất sốt ruột.

"Ấy, được rồi sư tỷ. Ngươi cũng phải làm chứng cho ta đấy. Không phải ta không muốn quét dọn mà thật sự bởi thời gian khẩn cấp, cho nên không thể làm gì được hơn." Cơ Vô Nhai nói.

"Tốt, sư đệ của ta, chúng ta đi nhanh thôi." Hứa Mộ lườm Cơ Vô Nhai một lần, nói.

Hai người bước nhanh tới quảng trường, nhìn thấy mọi người đã tập hợp đội ngũ. Lần này có khoảng 80 người tham gia hội giao lưu, trừ một số ít người hoàn toàn không ôm bất cứ hy vọng gì với tu luyện nữa, toàn bộ tông môn đều đi ra hết rồi.

Hứa Mộ dẫn Cơ Vô Nhai đi vào đám người, hắn lại phát hiện ra, ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn về phía hai người bọn họ.

"Ồ, đệ tử này là ai? Sao lại đi gần sư tỷ Hứa Mộ như vậy?"

"Nhìn như là đệ tử tạp dịch."

"......"

Mọi người xung quanh đều bàn tán. Nhưng không khó nhận ra vẻ mặt bọn họ tràn ngập hâm mộ và ghen ghét.

Trên võ đài cao lúc này đang có bốn người, người đứng đầu tuổi chừng 40, thân hình cao lớn, mặc trường bào xanh, ngực ôm kim kiếm nho nhỏ rất đẹp. Khuôn mặt hắn tuấn tú, mái tóc dài được búi đơn giản phía sau đầu, nhưng lại có vẻ phóng khoáng tự nhiên, chính là tông chủ Thiết Kiếm Môn, Hứa Trường cậu ấy, tu vi Kim Đan sơ kỳ. Ở phía sau hắn là ba trưởng lão Trúc Cơ kỳ. Trong ba người có hai người Cơ Vô Nhai đã từng gặp mặt, lần lượt làn trưởng lão truyền công Dẫn khí quyết và nhị trưởng lão giám sát công việc hàng ngày. Còn một người nữa, Cơ Vô Nhai chưa từng thấy bao giờ.

Lúc này, Hứa Trường Ca chắp tay đứng đó, nhìn đám đệ tử trước mặt, nói: "Hôm nay là đại hội giao lưu mỗi năm một lần của tam tông. Nếu người đã tới đông đủ, vậy thì xuất phát thôi."