Chương 6-1: Linh kiếm Tinh Vẫn

Cơ Vô Nhai và Hứa Mộ tách ra, kéo thi thể Tật phong lang đi thẳng về chỗ ở, trên đường đi cũng thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Sau khi nướng chín Tật phong lang ăn xong, lúc này đã tới giữa trưa.

Vừa ăn thịt sói xong, trưởng lão tông môn lại tìm tới cửa, cảnh cáo hắn một lần. Nếu lần sau hắn còn dám lười biếng vô cứ, nhất định sẽ trừng phạt hắn. Lần này nể tình hắn phạm lỗi lần đầu nên sẽ không truy cứu. Đối với việc này, Cơ Vô Nhai chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Trưởng lão tông môn đi rồi, Cơ Vô Nhai ôm cự kiếm vẫn đeo sau lưng chạy thẳng về phía sau núi. Tinh Vẫn cự kiếm nặng tới năm trăm cân. Sức nặng này hiện tại đối với Cơ Vô Nhai mà nói cũng không phải coi là nặng, cho dù là cõng nó cũng không ảnh hưởng chút nào, còn thuận tiện có thể lợi dụng nó để luyện thể lực.

Cơ Vô Nhai quét dọn phía sau núi rất nhanh, thấy thời gian vẫn còn sớm, vì vậy ở đó rèn luyện.

Đến tối, Hứa Mộ tới.

Khi nhìn thấy Hứa Mộ, Cơ Vô Nhai vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Lúc này khí chất của Hứa Mộ đã thay đổi rất lớn. Lúc sáng Cơ Vô Nhai nhìn thấy nàng quần áo tả tơi, vẫn xấu hổ nên không dám nhìn kỹ lắm. Giờ đấy Hứa Mộ đã đổi một bộ quần áo màu đỏ, bộ ngực sữa no đủ, trước tấn công, sau phòng thủ, vòng eo lại càng nhỏ nhắn, đôi đùi đẹp trắng nõn như ngó sen, toàn thân lộ vẻ quyến rũ nóng bỏng. Nhưng nàng cũng không có vẻ mỹ hoặc mà ngược lại tràn ngập phong thái của cô gái ngây thơ và thanh xuân. Khuôn mặt cô xinh đẹp, mái tóc đen mượt thả xuôi xuống vai. Đôi mi cong vυ"t, bên dưới là đôi mắt sáng ngời. Mũi thẳng môi mỏng, khuôn mặt hạt dưa hoàn mỹ không có chút tì vết, đẹp như tiên nữ vậy.

"Sư tỷ, ngươi xinh đẹp quá." Cơ Vô Nhai nhìn ngắm hồi lâu cũng chỉ thốt được năm chữ. Lần thứ hai nhìn thấy Hứa Mộ, hiển nhiên tâm trạng Cơ Vô Nhai cao hứng vô cùng.

Hứa Mộ cười khúc khích, nói: "Đồ ngốc." Sau đó cô lấy từ trong túi trữ vật ra một vỏ kiếm bằng da, đưa cho Cơ Vô Nhai, nói: "Ta thấy cự kiếm của ngươi cũng không tiện mang theo, cố ý tìm người chế tạo cho ngươi vỏ kiếm này. Ngươi nhìn xem có thích hợp không?"

Vỏ kiếm được thợ khéo chế thành, khâu bằng tơ, bên trên còn khắc một con kim long đang bay lượn ngao du, miệng ngậm một viên long châu màu đỏ như bảo thạch. Ngoài bộ vỏ còn dùng tơ xanh bện lại thành một sợi dây đeo từ đầu tới đuôi, rất tiện đeo trên lưng.

Cơ Vô Nhai chưa từng thấy một bộ vỏ kiếm nào đẹp như vậy, mừng rỡ vô cùng, đưa tay vuốt ve không ngừng, hiển nhiên là yêu thích không thể buông tay được. Hắn nói: "Sư tỷ, tặng ta thứ này sao?"

"Đúng vậy. Ngươi cứu mạng ta, thế nào ta cũng phải báo đáp ngươi chứ." Hứa Mộ nói tiếp: "Vỏ kiếm này là do Lỗ đại sư của tông môn chế tạo ra, bên ngoài bao nhiêu người cầu còn không cầu nổi. Nghe nói nó có tác dụng chăm sóc linh kiếm, ngàn vàng khó mua đấy."

"Sư tỷ, vậy ngươi..."

"Không sao cả. Lỗ đại sư thích nhất là rượu ngon. Ta đổi bằng một vò rượu đấy." Hứa Mộ nói xong, có vẻ như cô giải quyết chuyện này rất dễ dàng.

Nội tâm Cơ Vô Nhai cảm kích, miệng lại nói: "Sư tỷ, ngươi tốt quá."

Cơ Vô Nhai gỡ Tinh Vẫn cự kiếm xuống, sau đó cắm vào trong vỏ kiếm. Nói cũng quái lạ, lúc Tinh Vẫn cự kiếm cắm vào vỏ, cảm giác giống như chủ động thay đổi ngoại hình, thích ứng với vỏ kiếm này, đồng thời tỏa ra một tia rung động rất nhỏ nhưng vẫn bị Cơ Vô Nhai nắm bắt được.

"Ồ? Tinh Vẫn cự kiếm có vẻ rất sung sướиɠ? Sao có thể thế nhỉ?" Cơ Vô Nhai giật mình nhìn Tinh Vẫn cự kiếm, mặt lộ vẻ nghi hoặc, nói: "Kiếm cũng có thể biểu lộ tình cảm à?"

"Thích không?" Hứa Mộ hỏi.

"Thích." Cơ Vô Nhai đáp.

Hứa Mộ lại lấy ra linh kiếm hôm nay nàng dùng yêu tinh của Tật Phong lang đổi được, nói: "Sư đệ, ngươi xem này, đây là linh kiếm ta đổi bằng yêu tinh của Tật Phong lang đấy. Là hoàng giai hạ phẩm. Tính cả nó, tổng cộng trong tông môn của chúng ta chỉ có mười mấy thanh thôi, là bảo bối hiếm có." Hứa Mộ nói tiếp: "Các tu sĩ có thể thông qua linh khí, thi triển công pháp, linh kỹ. Cấp bậc linh kỹ được chia thành bốn loại: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Thiên là cấp bậc cao nhất, hoàng là thấp nhất. Phẩm bậc càng cao thì tăng ích cho công pháp linh kỹ càng lớn."

"Nói cách khác, mặc dù ta mới đạt Luyện khí kỳ tầng bốn, nhưng có một thanh linh kiếm này, có thể sánh với tu sĩ Luyện khí kỳ tầng năm. Đương nhiên linh kiếm cũng có thể bồi dưỡng. Sau khi chúng ta dùng máu nhận chủ, linh kiếm sẽ tiến giai theo tu vi của chúng ta. Chẳng qua linh kiếm tiến giai tương đối chậm mà thôi." Hứa Mộ giới thiệu cặn kẽ, không giấu lại chút nào, nói hết tất cả kiến thức mình biết cho Cơ Vô Nhai.

"Dùng máu nhận chủ sao? Không biết thanh Tinh Vẫn cự kiếm này có phải linh khí không? Xem ra lúc về phải thử một lần." Cơ Vô Nhai không dùng máu nhận chủ ngay. Dù sao chẳng may Tinh Vẫn cự kiếm không phải linh khí thì lại xấu mặt ngay ở đâu, khiến Hứa Mộ chê cười.

"Tốt rồi. Đồ vật cũng giao xong, ta đi trước đây. Có chuyện gì cần giúp đỡ thì nhớ nói cho ta biết." Hứa Mộ thu hồi lại linh kiém, xoay người vẫy vẫy tay, nói: "Sư đệ, có cơ hội sẽ gặp lại."

"Ừ, tạm biệt sư tỷ."

Cơ Vô Nhai thấy Hứa Mộ đã đi xa, rút Tinh Vẫn cự kiếm ra, quan sát cẩn thận hồi lâu, sau đó cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên trên Tinh Vẫn cự kiếm.

Một lúc lâu sau, máu tươi bị Tinh Vẫn cự kiếm hấp thu từng chút một: "Ồ, có hiệu quả này." Trong lòng Cơ Vô Nhai tràn ngập chờ mong.

Đột nhiên, một tin tức xuất hiện trong đầu hắn.

"Tên kiếm: Tinh Vẫn, phẩm bậc không rõ. Linh khí như ý, có thể tăng sức nặng hoặc biến hóa lớn nhỏ tùy theo ý muốn của người sở hữu."

Nội tâm Cơ Vô Nhai thầm nói: "Phẩm bậc không rõ là ý gì? Là phẩm bậc quá thấp hay là quá cao rồi? Nhưng có thể biến đổi tùy ý sức nặng và lớn nhỏ cũng đã lợi hại phi thường rồi. Đến lúc đó biến luôn thành mấy vạn cân, còn không phải đập kẻ địch thành bánh thịt luôn à?"