Chương 8-3: Đường tu tiên ngược dòng

Một lát sau, Hứa Trường Ca lấy lại tinh thần, nhìn Cơ Vô Nhai, nói: "Tên nhóc, là do ta không phát hiện năng lực của ngươi. Đây là sự sơ sẩy của ta. Hy vọng ngươi cũng đừng quá để ý chuyện này. Cuộc đời người cần trải qua nhiều khổ cực, cho tới giờ cũng không bao giờ dừng lại. Người có thể siêu thoát bể khổ có mấy ai đâu? Trên đường trưởng thành, quan trọng nhất không phải là người khác thấy ngươi thế nào, mà là chính mình có thể khẳng định được bản thân hay không. Đừng để ý tới ánh mắt của người khác. Khi chân ngươi đứng trên đỉnh núi, ánh mắt mọi người đều sẽ thay đổi theo."

"Cố gắng khiến bản thân mạnh mẽ hơn đi. Như vậy thì ngươi mới có thể thấy được cảnh tượng chân chính của thế giới này, mới có thể thực hiện được lý tưởng cuộc đời ngươi, mới có thể bảo vệ tất cả mọi thứ bên cạnh ngươi." Hứa Trường Ca lại nhìn Hứa Mộ đứng bên cạnh mình, dường như tràn ngập vẻ xin lỗi và áy náy.

"Ôi, thế giới của thanh niên cũng do bản thân thanh niên các ngươi đi nắm giữ đi." Nói xong, Hứa Trường Ca xoay người, bước đi, nhìn phương hướng là một ngọn núi phía xa xa.

Hứa Mộ cúi đầu, tâm tình sa sút.

Cơ Vô Nhai hỏi: "Sư tỷ, ngươi làm sao vậy?"

"Mỗi khi tâm tình phụ thân không tốt đều sẽ đi tới trước mộ mẫu thân ngồi một mình." Hứa Mộ giải thích.

"Sư tỷ, xấu hổ quá. Không phải ta cố ý đâu." Cơ Vô Nhai nói.

"Không sao cả. Mẫu thân đã qua đời khi ta còn rất nhỏ. Mấy năm nay nước mắt của ta đã khóc khô nước mắt rồi. Chẳng qua ngẫu nhiên ta cũng cảm thấy đau thương khổ sở." Hứa Mộ rõ ràng còn có nước mắt đảo quanh, chẳng qua vẫn nhịn, không khóc.

"Sư tỷ, ít nhất ngươi cũng hạnh phúc hơn ta." Cơ Vô Nhai an ủi.

Hứa Mộ nhìn hắn, đang đợi hắn nói tiếp.

"Tôi là một đứa trẻ mồ côi bị vưt bỏ, cho tới giờ chưa từng gặp mặt cha mẹ mình. Ta được thôn dân nuôi lớn. Mỗi khi chứng kiến trẻ con nhà khác, ta cũng cực kỳ hâm mộ. Trẻ con nhà người khác khóc có người dỗ, có người xót ruột. Trẻ con nhà người khác trời tối sẽ được về nhà, cả nhà vô cùng vui vẻ. Trẻ con nhà người khác bị bắt nạt sẽ có người ra mặt hỗ trợ. Trẻ con nhà người khác ít nhất có gia đình. Cho dù là phú quý hay nghèo khóc, bọn họ cũng có bến cảng tránh gió. Mà ta chỉ có mỗi miếng ngọc bội màu đen này. Mỗi khi ta đau lòng, khổ sở, ta cũng chỉ có thể khóc lóc với nó. Mỗi khi ta cảm thấy cô đơn, ta cũng chỉ có thể nắm nó trong lòng bàn tay, coi nó trở thành bàn tay mẹ ta. Mỗi khi ta bất lực, ta chỉ có thể yên lặng nhìn nó, hy vọng nó có thể cho ta lực lượng. Nhưng cuối cùng nó cũng vẫn chỉ là một miếng ngọc bội, nó cũng không cho ta được gì cả. Có một thời gian, ta còn chán ghét nó, muốn ném nó xuống, nhưng vừa mới chuẩn bị ném đi thì lại nắm chặt nó trong lòng bàn tay, sợ ném mất hy vọng cuối cùng đi mất. Cuối cùng ta vẫn còn ảo tưởng sẽ có một ngày có thể gặp lại người nhà. Ta từng khóc trong mơ tới tỉnh lại. Loại cảm giác này quả thực khiến người ta đau đớn. Cho nên sư tỷ à, tôi thật sự rất hâm mộ ngươi. Ngươi còn có phụ thân, ngươi còn có một chỗ dựa mạnh mẽ. Ông ấy sẽ che mưa chắn gió cho ngươi."

Cơ Vô Nhai nói xong ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, cố gắng nén không để nước mắt rơi xuống. Hắn đã học khống chế tâm trạng mình rất tốt rồi.

Trên bầu trời có những ngôi sao sáng đang nháy mắt với hắn. Trong lòng hắn dường như có một tia an ủi, nói: "Mẹ, đó là ngươi sao?"

Hứa Mộ nhìn hắn, thấy một thiếu niên còn đáng thương hơn mình rất nhiều, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm tỉnh, giống như muốn đi an ủi, đi bảo vệ, giúp đỡ xoa dịu vết thương cho hắn. Có lẽ hiện tại cũng chỉ có nàng mới giúp đỡ được hắn.

Hứa Mộ đi tới nắm chặt tay hắn.

"Vô Nhai, đừng đau khổ nữa nhé?"

"Sư tỷ!"

Cơ Vô Nhai nhìn người đẹp trước mặt, trong lòng kích động khó hiểu. Loại cảm giác này là gì hắn không nói rõ. Chẳng qua hắn cảm nhận được lực lượng kiên định trong tay Hứa Mộ.

Hắn nắm càng chặt, sợ sẽ không cẩn thận mà mất đi, giống như cha mẹ mình.

"Vô Nhai, có lẽ lúc đó cha mẹ ngươi có nỗi khổ khó nói, bất đắc dĩ mới phải đặt ngươi ở trong thôn giữa núi nhỏ." Hứa Mộ nói. Nàng biết đó là tâm kết trong lòng Cơ Vô Nhai.

"Sư tỷ, ngươi nói bọn họ còn sống không? Cơ Vô Nhai nhìn về phía Hứa Mộ, hy vọng nàng có thể cho hắn một câu trả lời. Có lẽ kết quả không quan trọng, chỉ cần có một tia hy vọng, một tia chờ đợi, vậy cũng đã đủ rồi.

"Còn sống. Nhất định còn sống." Hứa Mộ đáp lại. Đương nhiên nàng hiểu, đôi khi chỉ một cọng cỏ lại chính là động lực để sống sót với người khác.

Cơ Vô Nhai tràn ngập ước mơ với tương lai, đột nhiên mỉm cười, nói: "Ta cũng tin tưởng bọn họ vẫn còn sống. Nhất định ta sẽ tìm được bọn họ."

Cơ Vô Nhai duỗi tay kia ra cầm tay Hứa Mộ, nói: "Cám ơn ngươi, sư tỷ."

Bốn tay nắm chặt, bốn mắt nhìn nhau, giờ khắc này đó là vĩnh hằng.

Trên con đường tu tiên dài dằng dặc, có ngươi làm bạn sẽ không còn cô đơn nữa.