Chương 43: Ngươi Tới Đuổi Ta Này

- Hừ, quả nhiên là ngươi!

Lăng Phong nheo mắt, lập tức lui lại.

- Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Những kim châm kia bắn lên trên một cây đại thụ, thậm chí bắn xuyên qua thân cây dày một mét.

- Thật là lợi hại!

Ánh mắt Lăng Phong co rút, trái tim cũng thắt lại.

Hắn biết, nếu như vừa rồi hắn không tránh kịp, coi như hắn kích hoạt Hộ Thể Linh Phù, cũng không ngăn được những kim châm này.

Những kim châm này, có khả năng phá vỡ phòng ngự rất mạnh, cho dù là chân khí hộ thể của cường giả luyện khí tầng sáu, cũng chưa chắc ngăn cản được.

- Chạy!

Lăng Phong biết lúc này không thể ham chiến, lập tức co cẳng lên chạy.

- Còn muốn chạy?

Lâm Bạch nhìn bóng lưng Lăng Phong, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh, sau đó một cỗ khí thế mạnh mẽ bộc phát ra khỏi cơ thể, tốc độ cả người tăng mạnh, trong nháy mắt đuổi kịp Lăng Phong, sau đó đánh vào phía sau Lăng Phong.

Lăng Phong lập tức đem Hộ Thể Linh Phù trong tay kích hoạt, một cái l*иg sáng suốt trong xuất hiện xung quanh thân thể của hắn, đem hắn bao lại.

- Chết đi cho ta!

Lâm Bạch nhìn thấy l*иg sáng hộ thể của Lăng Phong, khóe miệng hiện ra một tia giễu cợt, sau đó khí thế lại tăng lên, hung hăng đập tới.

- Răng rắc!

Lá chắn thân thể chỉ chống đỡ được một chút rồi vỡ tan, nắm đấm của Lâm Bạch đập mạnh vào lưng Lăng Phong.

- Ầm!

Lá chắn hộ thể chỉ chống đỡ được một phần sức mạnh, Lăng Phong vẫn bị nắm đấm của Lâm Bạch làm văng ra, thân thể không ngừng lăn lộn giữa núi rừng, cuối cùng bị tảng đá lớn kẹp chặt, há miệng phun ra một ngụm máu.

- Chết tiệt! Luyện Khí tầng sáu!

Khuôn mặt Lăng Phong lập tức biến sắc, hắn không nghĩ Lâm Bạch lại còn che giấu tu vi, may là hắn có Hộ Thể Linh Phù, nếu là không có Hộ Thể Linh Phù, Lâm Bạch một kích vừa rồi kia, nhất định có thể đem hắn đánh cho bị thương nặng.

- Hô!

Nhưng vào lúc này, Lâm Bạch lại xuất hiện trước mặt Lăng Phong, một quyền đánh tới phía hắn.

- Thao!



Sắc mặt Lăng Phong lập tức biến đổi, lần nữa kích hoạt một tấm Hộ Thể Linh Phù, thân thể của hắn cũng dịch chuyển sang bên trái một chút.

Cuối cùng, nắm đấm của Lâm Bạch đem l*иg sáng hộ thể đánh nát, nắm đấm đập vào vai trái của hắn.

- Ầm!

Lực lượng mạnh mẽ lại đánh văng Lăng Phong ra ngoài, thân hình va vào thân cây lớn, nặng nề ngã xuống đất.

- Hừ, ta xem ngươi có bao nhiêu Hộ Thể Linh Phù!

Lâm Bạch hừ lạnh một tiếng, lần nữa đánh về phía Lăng Phong.

Tốc độ của hắn thực sự quá nhanh, Lăng Phong còn nằm trên mặt đất, căn bản là không có cách tránh né, chỉ có thể bị ép kích hoạt tấm Hộ Thể Linh Phù thứ ba.

- Bành!

Tấm Hộ Thể Linh Phù thứ ba cũng giống như hai tấm phù trước đó, chỉ có thể ngăn cản nắm đấm của Lâm Bạch một chút, rồi vỡ nát.

Lần này, nắm đấm của Lâm Bạch trực tiếp đánh tới ngực Lăng Phong.

Ngay khi nắm đấm của Lâm Bạch sắp đánh trúng ngực Lăng Phong, Lăng Phong đột nhiên lăn về bên phải.

- Oanh!

Nắm đấm của Lâm Bạch nện xuống đất, lực lượng cực lớn lập tức đập nát đất đá trên mặt đất, đất đá bắn lên lưng Lăng Phong, làm cho thân thể Lăng Phong bay ra ngoài.

Sắc mặt Lâm Bạch có chút trầm xuống, hắn lập tức đuổi theo Lăng Phong, sau đó nhấc chân đá về ngực Lăng Phong.

Hai tay Lăng Phong bảo vệ l*иg ngực của mình, trực tiếp chắn chân Lâm Bạch đá tới.

- Ầm!

Thân thể của hắn bị Lâm Bạch bị đá bay ra ngoài, lực lượng bá đạo khiến hai tay của hắn run lên, hắn cảm giác như xương cánh tay mình đều muốn vỡ ra.

Thân thể Lăng Phong đập ngã một cái cây rồi dừng lại, hắn há miệng phun ra một ngụm máu lớn.

- Ha ha ha, sao không sử dụng Hộ Thể Linh Phù nữa đi? Ta còn tưởng rằng ngươi có rất nhiều? Ngươi lá gan không nhỏ, lại dám đắc tội Trương ca?

Lâm Bạch lớn tiếng cười to, Trương ca trong miệng hắn, chính là Trương Chính Trực.

Mặc dù tu vi Trương Chính Trực hiện tại vẫn không so được với Lâm Bạch, nhưng Lâm Bạch biết, đó là vì Trương Chính Trực muốn kiếm nhiều linh thạch, một mực áp chế tu vi tiếp tục xưng bá ở giới tạp dịch.

Bây giờ Trương Chính Trực đi theo Lăng Phong, bị ép trở thành đệ tử ngoại môn, dưới sự hỗ trợ của Trương gia thực lực cường, tu vi của Trương Chính Trực, không bao lâu liền sẽ vượt qua hắn.

Lần này Trương Chính Trực tìm hắn hỗ trợ, hắn cũng không chút do dự đáp ứng.

Hắn từng bước đi về phía Lăng Phong, cũng không vội vàng chút nào, dù sao tu vi của hắn so với Lăng Phong cao hơn hai cấp, mà bây giờ Lăng Phong cũng không còn Hộ Thể Linh Phù nữa.



Lăng Phong lập tức vận chuyển chân khí, lao về phía bắp chân của mình, đem Phong Hành Phù đã sớm dán tại bắp chân kích hoạt lên.

Khi Lâm Bạch còn cách hắn ba mét, hắn nắm lên một nắm bùn cát, đột nhiên ném về phía Lâm Bạch.

Lâm Bạch còn tưởng rằng Lăng Phong sử dụng ám khí gì với hắn, lập tức đưa tay ngăn cản, mà Lăng Phong cũng nhân cơ hội này, lập tức từ dưới đất bò dậy, dọc theo vùng núi lập tức chạy.

Chờ đến khi Lâm Bạch kịp phản ứng, Lăng Phong đã chạy được một khoảng rất xa.

- Chết tiệt!

Sau khi Lâm Bạch mắng một tiếng, lập tức liền nhanh chân đuổi theo.

Tuy nhiên, sau khi đuổi theo hắn một hồi, Lâm Bạch phát hiện mặc dù tu vi của Lăng Phong thấp hơn hắn, nhưng trong rừng cây, Lăng Phong lại chạy rất nhanh.

Lâm Bạch không biết, Lăng Phong từ khi 10 tuổi, mỗi ngày sáng sớm đều sẽ khiêng bao cát ở trong rừng cây luyện tập chạy bộ, chạy ở địa hình gập ghềnh này là sở trường của hắn.

Vốn dĩ Lăng Phong trời sinh đã có thần lực, thể lực tuyệt vời, thực lực của bản thân đã gần đạt đến cường giả tu vi Luyện Khí tầng năm rồi, thêm nữa hắn lại sử dụng Phong Hành Phù, tốc độ càng là tăng thêm ba phần.

Chạy trong rừng núi này, cho dù Lâm Bạch có luyện khí tầng sáu cũng không làm gì được.

- Đuổi đi, ha ha, ngươi không phải rất trâu bò à? Để xem ngươi có thể đuổi kịp ta không!

Lăng Phong quay đầu lớn tiếng chế giễu Bạch, cùng lúc đó, trong lòng của hắn vậy mà bắt đầu cảm kích lão bất tử kia.

Nếu không phải lão bất tử kia chế tạo riêng cho hắn nhiều nhiệm vụ biếи ŧɦái như vậy, bản lĩnh chạy trong núi của hắn cũng sẽ không mạnh như vậy.

Tuy nhiên, Lăng Phong cũng biết nếu không có sự xuất hiện của lão bất tử kia, quỹ đạo cuộc đời của hắn đã không biến thành như thế này, hắn sẽ không gặp được Trương Chính Trực, cũng sẽ không gặp được Lâm Bạch.

- Mụ nội nó chứ, tên này như thế vẫn còn chạy được?

Lâm Bạch đuổi theo phía sau Lăng Phong, nhịn không được chửi má nó, sớm biết như vậy, hắn vừa rồi liền không giả bộ ngầu lòi, không nên cho Lăng Phong bất cứ cơ hội thở dốc nào.

Hiện tại tốt rồi, người không đuổi kịp, nếu không đem Lăng Phong gϊếŧ chết, hắn trở về không có cách cùng Trương Chính Trực bàn giao, Trương Chính Trực, hắn đắc tội không nổi.

Sau khi chạy lung tung trong rừng một lúc, Lăng Phong phát hiện chính mình thế mà đã chạy đến cuối sơn các, con đường phía trước lại bị chặn bởi một vách đá thẳng đứng.

- Mẹ nó, lão thiên gia chết tiệt, ngươi đây là muốn chơi chết ta à?

Lăng Phong nhìn vách đá dựng đứng phía trước, chửi ầm lên.

Còn Lâm Bạch, người đang điên cuồng đuổi theo phía sau hắn, sau khi nhìn thấy tình huống này, lập tức tinh thần hăng hái, ở phía sau Lăng Phong cười lớn:

- Ha ha ha, chạy đi, ngươi mẹ nó không phải chạy rất nhanh à? Lần này xem ngươi chạy đằng nào?

Lúc này, Lăng Phong trong lòng nóng rực lo lắng, ánh mắt không ngừng đảo qua vực sâu trong thung lũng.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn khẽ híp một cái, hắn nhìn thấy một số lớn cây rong rủ xuống từ vách đá bên trái, cách mặt đất ba thước, hình như có một cái hang phía sau những cây rong.