Lâm Ái Trân cả người đau nhức, trở về phòng của mình, thu dọn đồ đạc, bắt taxi ra sân bay quay về Thượng Hải.
Cô không muốn về nhà luôn, vì mới vừa đi gặp ba mẹ Hà về, sợ cảm xúc bất ổn, người Lâm gia sẽ nhìn ra điều gì đó, nên mới đến Bắc Kinh vài ngày cho khuây khỏa.
Trong mấy ngày nay, cô đã nghĩ ra mình muốn làm gì. Đã đến lúc nên quay về Thượng Hải, nên tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình rồi.
Thượng Hải là thành phố mà kiếp trước Hà An Tư yêu thích nhất!
Lâm Ái Trân đến cổng biệt thư Lâm gia, đã có quản gia ra đón: “Tiểu thư, cô đi chơi về rồi!”
Lâm Ái Trân mệt mỏi gật đầu: “Ừ”.
Đập vào mắt cô là một chiếc xe Bugatti La Voiture Noire màu đen đỗ ngay sân nhà, cô nhíu mày. Kiếp trước mặc dù không giàu sang, nhưng cô cũng biết đôi chút về những thứ thuộc giới thượng lưu. Nhà có khách? Không những vậy, mà còn là khách quý???
Cô cũng không quan tâm, đưa vali cho quản gia kéo giúp rồi bước vào nhà.
Mới đi đến cửa, tiếng cười của Lâm Hải Tuấn đã vọng tới: “Tư Truy, mấy khi đến chơi, nay ở lại ăn cơm với chú một bữa.”
Người đàn ông định mở miệng từ chối, đúng lúc này, chú ý tới bóng hình nhỏ bé ở cửa chính, nên liền nuốt lời nói xuống bụng.
“Ba, con đã về!” Lâm Ái Trân đi vào nhà, nhất thời sững sờ nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên sofa. Tư Truy? Lục Tư Truy? Thanh mai trúc mã của Lâm Ái Trân nguyên bản. Cũng chính là người cô ấy yêu sâu đậm...
Chẳng trách lúc ở ngoài cửa, cái tên này lại nghe quen đến vậy.
Gương mặt người đàn ông rất lạnh lùng, mang theo sự kiêu ngạo ít ai sánh được, hắn quý phái, anh tuấn vô song. Đứng chung bầu không khí với hắn, cũng khiến người khác cảm thấy phát run.
Dương Thiên Ái đang nấu ăn trong phòng bếp, thấy con gái bảo bối trở về liền dừng tay, chạy ra phòng khách: “Bảo bối, về rồi.”
Lâm Ái Trân vẫn chưa phản ứng kịp, đứng ngây ngốc ở cửa.
Lâm Hải Tuấn lên tiếng: “Ái Trân, mau, chào hỏi Tư Truy. Con bé này, còn ngây ra đó làm gì?”
Cuối cùng Lâm Ái Trân mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chào anh Tư Truy!”
Lời vừa cất lên, cả cô và người đàn ông đối diện đều sững sờ.
“Anh Tư Truy”, rất lâu rồi, hắn chưa được nghe cô gọi hắn như vậy. Không biết tại sao, từ năm sinh nhật 16 tuổi của cô đó, cô liền không gọi hắn là “Anh Tư Truy” nữa. Thay vào đó là câu hắn cực kỳ không thích “Lục tổng”.
Lâm Ái Trân trong lòng biết rõ, tại sao thân thể này lại phản ứng như vậy.
Hiện tại, trái tim trong cơ thể này đang đập loạn lên, cô cảm nhận được, trong lòng có một chút hạnh phúc, cũng có đau thương.
Lâm Ái Trân cố gắng bình tĩnh lại: “Ba, con lên phòng tắm rửa chút, vừa mới đi xa về, có chút mệt.”
Lâm Hải Tuấn cưng chiều nhìn con gái: “Mau đi, rồi xuống ăn cơm.”
“Vâng, ba.” Sau đó cô hướng tới cầu thang đi tới.
Vừa đi được vài bước, giọng Lâm Hải Tuấn lại vang lên: “Tư Truy, ở lại ăn cơm với nhà chú nhé!”
Lục Tư Truy gật đầu: “Vâng.”
Bước chân Lâm Ái Trân hơi dừng lại. Hắn ở lại dùng cơm?
Cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, bước lên lầu trở về phòng tắm rửa.
Hắn là người trong lòng của Lâm Ái Trân nguyên chủ, chứ đâu phải cô. Nhưng dù sao trái tim cũng không tự chủ được mà rung lên từng hồi.
Lục Tư Truy là thanh mai trúc mã của Lâm Ái Trân, hai gia đình là hàng xóm, vốn rất thân thiết.
Hắn hơn Lâm Ái Trân 5 tuổi. Hồi bé cả hai thường vui chơi với nhau, quan hệ vô cùng tốt. Người lớn còn luôn miệng nói đùa, vị trí Lục thiếu phu nhân là dành riêng cho cô.
Nhưng bắt đầu từ đêm sinh nhật Lâm Ái Trân 16 tuổi đó, quan hệ giữa cô và hắn đã không còn được như trước nữa. Mọi người không ai biết, chỉ có mình cô biết. Đêm hôm đó, Lâm gia tổ chức bữa tiệc chúc mừng sinh nhật cho con gái bảo bối nhà họ, Lâm Ái Trân mặc váy trắng tinh khiết tựa như tiểu tiên nữ. Trong lòng hồi hộp chờ hắn đến, đoán xem năm nay hắn sẽ tặng gì cho cô.
Nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy hắn xuất hiện, cô ủ rũ. Giữa đoàn người, cô cảm thấy ngột ngạt, nên chọn đi ra cổng biệt thự dạo một chút, vừa để đợi Lục Tư Truy tới. Kết quả, cô nhìn thấy một màn này, Vỹ Thanh Thanh, người mà Lâm Ái Trân ghét nhất, nói chính xác chính là tình địch của cô, cô ta đang cùng người đàn ông trong lòng cô ôm hôn nhau.
Tim Lâm Ái Trân như có ngàn con dao sắc nhọn cắm vào, rất đau. Cô vội quay đầu, chạy vào sân vườn phía sau biệt thự, ngồi khóc một mình. Mà đôi nam nữ kia, vẫn không hay biết gì. Cô rất sợ họ sẽ nhìn thấy mình, vì cô không muốn nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Vỹ Thanh Thanh.
Tại sao? Tại sao lại là cô ta??? Cô thua kém cô ta ở điểm nào chứ?
Lâm Ái Trân luôn cho rằng, Lục Tư Truy có tình cảm đặc biệt với mình. Cho dù thật sự không có, hắn có thể yêu bất cứ người nào, nhưng không được là Vỹ Thanh Thanh!
Trước đây Lâm Ái Trân vốn là cô bé hoạt bát, hiểu chuyện được mọi người khen ngợi. Nhưng sau sự kiện đêm đó, Lâm Ái Trân như đã trở thành một con người khác, cô ít nói hơn, lạnh lùng hơn. Đặc biệt, thay đổi cách xưng hô với Lục Tư Truy, không còn theo đuôi hắn như trước đây nữa.
Nghĩ đến đây, Lâm Ái Trân đưa tay lên lau nước mắt. Cô cười khổ, vậy mà lại rơi nước mắt. Xem ra qua bao nhiêu năm, mà cơ thể này vẫn còn yêu thích Lục Tư Truy.
Lâm Ái Trân mở tủ kính trong phòng ra, bên trong chứa đủ 21 món quà sinh nhật mà Lục Tư Truy tặng cho cô. Cô nhìn từng món một, đồng hồ có, đồ lưu niệm, túi xách bản giới hạn đều có. Nguyên chủ rất nâng niu chúng, đến nỗi không nỡ đem ra dùng. Cô nhìn một hồi, sau đó đóng tủ lại, xuống lầu ăn cơm.