Chương 8

"Ai dạy anh những thứ này?"

"Lâm Thịnh."

“Là ai?” Lục Tuần tra hỏi theo bản năng.

"Cha nuôi của tôi."

Lục Hà Dương ngẩng mặt nói, Lục Tuần ngạc nhiên nhìn anh, nhưng trên mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt. Không hận, không yêu, cũng không đáng thương cho bản thân mình.

Nhưng ngược lại, Lục Tuần lại cảm thấy đáng thương thay cho Lục Hà Dương. Nhưng việc này chứng tỏ anh coi cậu là loại người gì? Lục Tuần cảm thấy vô cùng nhục nhã.

“Anh thật đê tiện.” Lục Tuần mắng một tiếng, du͙© vọиɠ cũng lập tức biến mất.

Lục Hà Dương mím môi, yên lặng nhìn cậu quay lưng về phía anh mà mặc quần áo. Lục Tuần nhỏ hơn anh một tuổi, nhưng thân thể phát triển nhanh, cậu đã cao hơn anh nửa cái đầu.

Lục Tuần hấp tấp mặc áo, che đi vệt mồ hôi và vết bớt trên lưng, sau đó vội vàng rời đi.

Ngày hôm sau, Lục Hà Dương bay tới nước Mỹ, anh để lại bộ quần áo ngủ mang theo mùi mồ hôi của hai người, gấp gọn lại đặt ở đầu giường, từ đó về sau không còn tin tức gì nữa.

Sau cuộc tình đêm hôm qua, Lục Hà Dương mới nhận ra, không chỉ có Lục Tuần mười tám tuổi khiến anh rung động, mà còn có cả hai mươi tám tuổi, sau này cũng có thể là ba tám, bốn tám hoặc năm mươi tám. Đây không phải là ham muốn tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt ở tuổi thiếu niên, cũng không phải là sự rung động, càng không phải là sự kí©h thí©ɧ, mà đó đơn giản chỉ là Lục Tuần, một mình Lục Tuần.

Em trai của anh, Lục Tuần.

Lúc về đến nhà, Lục Hà Dương ngạc nhiên khi thấy trên bàn ăn bày biện hai bộ bát đũa, ba đĩa thức ăn, canh sườn lợn nguội đến nỗi nổi cả váng dầu lơ lửng màu trắng.

"Cậu nấu cơm thật sao?"

Lục Tuần đi tới, mang bát đũa chất thành một đống, sau đó xoay người ném thức ăn trong đĩa vào thùng rác, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh không ăn thì tôi đổ đi.”

Lục Hà Dương dừng lại một bước.

"Ngày mai tôi sẽ về nhà ăn cơm."

Lục Hà Dương phát hiện ra, mỗi lần xảy ra tranh cãi với Lục Tuần, đều là anh xuống nước trước. Lục Tuần giống như một thanh thép thà gãy chứ không chịu bị bẻ cong, thậm chí cậu còn không cần nói những lời mềm mỏng nhưng vẫn có thể đạt được kết quả mà cậu mong muốn.

Ví dụ như chuyện giải quyết chỗ ngủ vào ban đêm, Lục Hà Dương để Lục Tuần ngủ trên ghế sô pha, nhưng Lục Tuần nói rằng ghế sô pha quá ngắn, cậu không duỗi thẳng chân được, cho nên Lục Hà Dương đã nhường giường cho Lục Tuần, còn anh thì ra sô pha ngủ. Kết quả là sau khi Lục Hà Dương tắm xong, anh phát hiện trên ghế sô pha có một vũng nước lớn. Lục Tuần ngây thơ vô tội ngồi ở một góc ghế sô pha, cũng không thèm lau vết nước loang lổ.

“Cậu tè dầm sao?” Lục Hà Dương có hơi suy sụp hỏi.

"Là do miệng để vãi nước." Lục Tuần nói: "Uống nước bị đổ."

"Đây không phải là vãi nước từ miệng, mà là bình phun nước thì đúng hơn."

Cuối cùng hai người đành phải ngủ với nhau chung một giường, Lục Hà Dương quay lưng về phía Lục Tuần, toàn thân căng thẳng. Mỗi một lỗ chân lông trên người anh đều có thể cảm nhận được một luồng nhiệt lượng từ phía sau lưng truyền đến. Trên đầu hai người, máy điều hòa không khí chạy ong ong.

Lục Hà Dương trằn trọc cả đêm cho đến khi không thể chịu đựng được nữa mới ngủ thϊếp đi, Lục Tuần thật sự không chạm vào người anh.

Nhưng dù sao Lục Hà Dương cũng không quen ngủ khi có người bên cạnh, anh ngủ không sâu giấc. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, anh mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân giẫm lên sàn nhà kẽo kẹt, anh nhắm mắt lại, từ từ đưa tay sang bên cạnh, bên cạnh anh trống không, trên gối vương lại một vệt lõm lạnh lẽo.

Nhưng Lục Hà Dương thực sự rất buồn ngủ, anh không để ý đến điều đó nữa, lại nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Lát sau, Lục Hà Dương bị mùi cháo đánh thức, hoá ra Lục Tuần dậy sớm làm bữa sáng. Dù sao cũng là gạo nhà mình, Lục Hà Dương cũng không muốn phân cao thấp với dạ dày, sau khi đánh răng rửa mặt xong, anh ngồi xuống ghế ăn sáng.

"Bánh bao nhân gì vậy?"

“Nhân bắp cải trắng với thịt bò, lấy từ trong tủ lạnh của anh.” Lục Tuần vươn đầu ra từ trong phòng tắm, cậu vừa mới bôi bọt cạo râu lên cằm, mái tóc có hơi ẩm ướt dính vào trên trán.

“Tại sao anh lại dùng bọt cạo râu vị dâu tây?” Lục Tuần lắc chai bọt cạo râu trong tay, hướng về phía Lục Hà Dương.

"Là quà của sinh viên ở nước ngoài tặng tôi nhân ngày Nhà giáo."

Lục Tuần nhướng mày.

“Đêm hôm qua cậu thức dậy sao?” Đột nhiên Lục Hà Dương hỏi.

Lục Tuần giật mình, đáp: "Tôi đói, dậy kiếm cái gì ăn."

Không đợi Lục Hà Dương hỏi thêm câu nữa, Lục Tuần nói: "Nếu như anh có trí nhớ tốt thì sẽ nhớ tối qua tôi không ăn cơm."

Lục Hà Dương biết, anh không cần phải cảm thấy áy náy, nhưng cảm xúc này giống như một cây dây leo mọc bừa bãi, để anh từ vị trí người chất vấn đổi thành thành người đuối lý.