Chương 7

Lục Tuần nhớ rất rõ, vào học kỳ hai của năm lớp mười một, số đào hoa của Lục Hà Dương rất tốt. Các nữ sinh khối dưới liên tục đưa thư tình cho Lục Hà Dương, nhưng anh đều lạnh lùng từ chối. Nhưng cũng có người trong số đó không từ bỏ ý định, đưa thư cho Lục Tuần nhờ cậu đưa cho Lục Hà Dương, Lục Tuần nhận thư nhưng đều không chuyển.

Dù sao thì tất cả cũng đều bị từ chối, có chuyển thư hay không thì cũng có gì khác biệt? Lý lẽ của Lục Tuần rất thẳng thắn.

“Tôi cần phải hiểu sao?” Lục Hà Dương chế giễu nói.

Lục Tuần chậm rãi thở ra vòng khói thuốc cuối cùng, bao trùm lên người Lục Hà Dương: "Nếu anh chỉ ngủ với đàn ông, thì có thể không cần hiểu."

"..."

Thành thật mà nói, Lục Hà Dương không biết xu hướng tìиɧ ɖu͙© của anh được hình thành từ khi nào. Mười năm ở nước ngoài, anh đã thử hẹn hò với phụ nữ, cũng có lúc thử kết giao với đàn ông, nhưng cuối cùng anh lựa chọn ở một mình. Anh không có đối tượng, cũng không có bạn tình, anh không chắc liệu có phải anh có tình cảm với đàn ông hay không? Hay chỉ có tình cảm riêng với một mình Lục Tuần?

Chính xác hơn, đó là năm Lục Tuần mười tám tuổi.

Mười năm trước, vào đêm trước ngày anh ra nước ngoài, một đêm mùa hè nóng rực, nhớp nháp.

Lục Tuần mười tám tuổi lặng lẽ tiến vào phòng ngủ của Lục Hà Dương từ ban công. Lục Hà Dương hít thở đều đặn, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, ánh trăng từ khe hở trên rèm cửa tràn vào, phủ lên người Lục Hà Dương một lớp sương lạnh.

Không bị đôi mắt đen nhánh của Lục Hà Dương nhìn chằm chằm, Lục Tuần ngồi xổm bên giường, yên tâm lớn mật nhìn anh.

Bộ dạng của người đàn ông này lúc nào trông cũng rất đáng yêu, sợi tóc trên trán vương trên hàng mi cong vυ"t, đôi lông mày gọn gàng, đôi môi như hoa anh đào, kết hợp với đường xương hàm góc cạnh, trải dài từ nốt ruồi đen nhỏ dưới tai cho đến một điểm trên đỉnh cằm.

Đặc biệt là đôi mắt của anh, một khi mở ra thì long lanh như đá quý màu đen, nhưng khi mí mắt hơi cụp xuống, đáy mắt lại ánh lên một tia dịu dàng. Nhưng quan sát hồi lâu, Lục Tuần mới biết, đằng sau vẻ dịu dàng mềm mại đó là một loại vô tâm bạc tình. Anh làm lay động cả thiên hạ, nhưng lại không hề có lấy một chút ý định chịu trách nhiệm.

Lục Tuần rất ghét ngoại hình của anh. Chỉ vì ngoại hình này mà mẹ luôn thiên vị anh, hổ thẹn với anh, thậm chí còn vì anh mà hy sinh cả tính mạng quý giá.

Lục Tuần cởi giày, rón rén bò lên giường, quỳ gối bên cạnh cơ thể Lục Hà Dương, cậu lặng lẽ cúi người ngắm nhìn anh trong bóng tối.

Ánh trăng luân chuyển, chùm sáng màu bạc chậm rãi chiếu vào hàng lông mi của Lục Hà Dương, rõ ràng từng sợi.

Lòng bàn tay Lục Tuần chảy mồ hôi đầm đìa, cậu lấy một con dao nhỏ từ trong túi ra, trên mũi dao có một tia sáng lạnh lẽo, treo trên mi mắt đang nhắm nghiền của Lục Hà Dương.

Nếu cậu cắm con dao đó xuống, anh sẽ không thể trưng ra ánh mắt đáng yêu, điềm đạm đó được nữa.

Lại càng không thể lấy tiền của bố mẹ rồi vui vẻ ra nước ngoài du học.

Lục Tuần nghĩ.

Lúc này, đột nhiên lông mi của Lục Hà Dương run lên, anh chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mềm mại như bông nhìn Lục Tuần ở trước mặt.

Ánh mắt hai người giao nhau, ở giữa có một con dao nhọn.

Ngoài cửa sổ ve kêu ầm ĩ, bóng cây loang lổ, nhánh hoa mọc khắp mặt đất, giống như một giấc chiêm bao. Bỗng nhiên Lục Hà Dương có một tia xúc động, có lẽ là đang mơ.

Sau khi giật mình, Lục Hà Dương lấy lại bình tĩnh, bên trong đôi mắt dâng lên một dòng thuỷ triều, yết hầu lăn lên lăn xuống, anh bình tĩnh nói với Lục Tuần: "Đừng làm hại tôi, tôi có thể làm cho cậu thoải mái."

Lục Hà Dương nhướng mi, con ngươi đen láy cố gắng nâng lên, giống như một con cún nhỏ đáng thương đang vẫy đuôi mừng chủ, cố gắng xin đồ ăn từ con người. Có lẽ ánh mắt của anh khi nhìn Lục Tuần cũng giống như ánh mắt khao khát của anh khi mong nhận được sự thương yêu của cha mẹ nuôi lẫn cha mẹ ruột. Anh lờ mờ đoán được rằng Lục Tuần sẽ không từ chối.

Lục Tuần ngạc nhiên.

Mặc dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu đã rất thích đôi môi của Lục Hà Dương.

Bây giờ cậu còn thích nó hơn.

Đôi môi ấy ngậm thứ bên dưới của cậu vào, rất nhanh đã biến thành một cánh hoa đỏ tươi không thể khép lại. Từ hoa anh đào biến thành hoa mai, từ xuân đến đông, tất cả đều nằm gọn trong đôi môi của anh.

Lục Tuần nằm ngửa trên giường, hít một hơi thật sâu, ngón tay vô thức luồn vào mái tóc mềm mại của Lục Hà Dương, đầu ngón tay bóp chặt da đầu. Trong cơn mê man cậu ngước mắt lên, thoáng thấy vầng trăng rằm vàng óng treo trên cao ngoài ban công, giống như một quả cam nhỏ treo lủng lẳng trên cành.

Nước đường bắn ra sền sệt, cậu thở hổn hển khó chịu, liếʍ môi dưới khô khốc, cảm thấy khát nước vô cùng.