Chương 18: Chương 18

Khi Lục Tuần ghì Cẩu Nhị Đản xuống bùn, đấm vào khuôn mặt xấu xí tự mãn của cậu ta, khi Cẩu Nhị Đản đá vào bả vai Lục Tuần, khi hai người ôm lấy nhau, lăn lộn trên mặt đất, khi mùi máu tươi phun ra từ miệng, đột nhiên Lục Tuần hiểu ra, dường như cậu không quan tâm liệu Lục Hà Dương có biết những gì cậu đã làm cho anh hay không.

Đơn giản là Lục Tuần muốn đánh người đã dọa đánh và nói xấu anh trai cậu.

Nhưng nếu Lục Hà Dương truy vấn ngọn nguồn sự việc, chắc chắn anh sẽ biết.

Tối hôm đó, Lục Tuần trở về nhà với khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng tím tái, thái dương sưng to, trên má có một vết rách dính máu.

Mặc dù thường ngày Lục Tuần là một tên chơi bời lêu lổng, nhưng để bị thương đến mức này cũng rất hiếm thấy.

Lục Hà Dương đang chuẩn bị nấu cơm, anh cầm nồi cơm đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Lục Tuần dùng ngón trỏ móc áo khoác ngoài khoác lên vai, người lấm lem bùn đất đi qua trước mặt anh, sau đó đóng sầm cửa lại.

Một lúc sau, Lục Tuần nghe thấy tiếng gõ cửa, ba lần, hai nhẹ một nặng, vừa lễ phép lại xa cách. Lục Tuần mặc kệ, cởi chiếc áo bẩn thỉu trên người ra rồi ném xuống mặt đất.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, mang theo sự bướng bỉnh của người gọi, như thể người đó sẽ không rời đi cho đến khi cánh cửa được mở ra.

Lục Tuần bực mình mở cửa một cái “rầm”, dùng cơ thể đứng chặn trước lãnh thổ của mình.

"Có chuyện gì?"

Lục Hà Dương không kịp phản ứng, tay vẫn duy trì tư thế gõ gõ, trực tiếp gõ vào khuôn ngực trần của Lục Tuần.

"Ôi... Tôi xin lỗi."

Vùng da tiếp xúc với các đốt ngón tay của Lục Hà Dương bắt đầu bốc cháy. Bọn họ không cùng nhau lớn lên, không mặc chung quần, không tắm chung, không ngủ chung giường, cho nên bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng lạ lẫm đối với cơ thể của nhau. Lục Hà Dương cụp mắt xuống theo bản năng, tránh nhìn vào thân hình trước mặt.

Mặc dù cơ thể của Lục Tuần cũng có những thứ mà Lục Hà Dương có, nhưng cơ thể của cậu khác với cơ thể của anh.

Cơ bắp của cậu dồn nén sức mạnh, tuy rằng xương cốt chưa trưởng thành hoàn toàn nhưng bắp thịt có đường nét rõ ràng, sắc bén. Trên bả vai còn có vài vết bầm tím, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Tôi mang cho cậu dầu hồng hoa và băng dán cá nhân.” Lục Hà Dương nói: “Tôi sẽ không hỏi cậu ra ngoài gây chuyện gì, cậu đừng có ác cảm với tôi.”

Lục Tuần chán nản, vốn tưởng rằng Lục Hà Dương sẽ truy hỏi cậu mấy câu, cậu sẽ ỡm ờ trả lời nửa vời rồi thuận tiện xin anh trả công, nhưng không ngờ anh chẳng quan tâm đến chuyện này chút nào.

“Bố mẹ không có ở đây, anh không cần phải diễn.” Lục Tuần lạnh lùng tiếp nhận.

"Cậu không muốn thì thôi vậy."

Lục Tuần cầm lấy chai dầu hồng hoa vào bên trong, nắm lấy tay Lục Hà Dương, mở rộng cửa phòng.

“Vào đi."

Lục Hà Dương nhìn Lục Tuần một cách kỳ lạ.

"Giúp tôi thoa dầu hồng hoa."

Lục Tuần ngồi xuống mép giường, ngẩng mặt, nhếch một bên môi. Mỗi lần Lục Tuần có biểu cảm này, Lục Hà Dương đều biết cậu đang có ý đồ xấu, tựa như hoa màu đen sẽ kết thành quả màu đen.

"Anh không muốn làm anh trai tốt của tôi sao? Anh sẽ không từ chối yêu cầu này của tôi chứ?"

Lục Hà Dương nghiến răng, bước vào phòng Lục Tuần.

Dầu hồng hoa dính chặt, tạo cảm giác nóng rát sau khi dùng bàn tay ma sát.

Lục Hà Dương xoa nóng lên, đặt lòng bàn tay mình lên bả vai Lục Tuần, xoa nhẹ hai lần, sau đó chuyển vị trí.

“Bố mẹ không cho anh ăn cơm sao?” Đột nhiên Lục Tuần đặt lòng bàn tay mình lên mu bàn tay Lục Hà Dương, dùng sức đè tay anh lên vai mình, nghiến mạnh xuống, thậm chí có hơi thô bạo: “Phải dùng lực như vậy."

Sức mạnh của Lục Tuần rất lớn, Lục Hà Dương cảm thấy sự vùng vẫy của anh là phí công, anh cảm thấy bản thân giống như con kiến đang cào vào lòng bàn tay Lục Tuần.

Bả vai ấm áp, dầu hồng hoa nóng bỏng, nhưng lòng bàn tay của Lục Tuần lại càng nóng bỏng hơn, Lục Hà Dương bị kẹt giữa các tầng lửa, từng vòng vân tay của anh bắt đầu tan chảy.

“Được không?” Anh lộ ra vẻ cầu xin: “Đau tay.”

Lục Tuần thuận thế lộ ra vẻ yếu ớt, ngước mắt nhìn Lục Hà Dương. Ánh chiều tà từ bệ cửa sổ hắt vào, ánh sáng màu cam ấm áp rơi vào trong mắt Lục Hà Dương, đôi mắt của anh giống như bảo thạch, sáng ngời óng ánh, mặc cho người ta trêu chọc.

Các đốt ngón tay tiếp tục phát huy lực một cách vô thức.

"A…" Lục Hà Dương đau đớn, thở ra một hơi ngắn từ cổ họng.

Lục Tuần lấy lại tinh thần, chuyển động lòng bàn tay, nhìn xa xăm.

"Còn ở phía sau lưng nữa."

Lục Hà Dương đi vòng qua phía sau lưng Lục Tuần, quả nhiên trên eo cậu có một vết bầm tím lớn, có lẽ phải mất một thời gian dài mới có thể tiêu tan. Lục Hà Dương dùng chỗ mềm mại nhất trong lòng bàn tay ấn nhẹ nhàng vào vết bầm tím, sau đó chậm rãi dùng sức ấn xuống. Thắt lưng của Lục Tuần khẽ run lên, nhưng trên miệng vẫn rất cứng rắn, không hề kêu đau một tiếng.