Chương 14:

Lục Tuần nhìn theo bóng lưng Lục Hà Dương trong bếp. Mỗi khi Lục Hà Dương cúi xuống, vòng eo lại lộ ra qua bộ quần áo ngủ ngắn ngủn, xương mắt cá chân và xương cổ tay của anh cực kỳ đẹp, đôi tất màu trắng được đi vào đôi dép lê bằng vải kaki. Giờ phút này, cậu chợt hiểu ra nguyên nhân vì sao cậu không thể nói ra được mọi chuyện. Anh trai của cậu là một tên trộm. Trộm kẹo, trộm bút, và trộm cả trái tim. Ngày hôm sau, trời thực sự đổ mưa lớn. Mưa mùa hạ bao giờ cũng mạnh, nước mưa tuôn như trút nước, lúc học sinh tan học vừa vặn cũng là đợt mưa thứ hai. Nước mưa đọng lại dưới bậc thềm rất nhiều, tạo thành một dòng sông nhỏ, chảy từ những khe hẹp của mái hiên rơi xuống cống. Cái nóng oi ả của buổi chiều cuối cùng cũng tan biến, gió thổi tung mái tóc Lục Tuần, cậu đeo cặp sách lao vào làn nước mưa bắn tung tóe, chạy đến phòng tư vấn tâm lý ở tầng năm, tòa nhà B. “Cô Lưu.” Lục Tuần gõ cửa. Lưu Du ngạc nhiên nhìn nam sinh đang đứng ngoài cửa, quần áo ướt sũng nước mưa, vội vàng lấy khăn mặt đưa cho cậu lau khô. Lục Tuần ném cặp sách xuống đất, cầm lấy khăn mặt ngồi xuống ghế, mang chuyện mà cậu đang rối như tơ vò nói với cô giáo. "Em muốn hỏi cô Lưu..." Lục Tuần có hơi ngượng ngùng: "Chuyện là... Em có một người bạn..." Những người đến xin tư vấn đều có kiểu bắt đầu như vậy, Lưu Du nở một nụ cười thông cảm và dịu dàng. "Ừm, có chuyện gì xảy ra với bạn của em?" "Bạn em... Có thói quen ăn trộm đồ." Lục Tuần nói xong lập tức bổ sung: "Nhưng không phải là ăn trộm những đồ vật có giá trị, mà bạn em chỉ ăn trộm cái bút hoặc cục tẩy. Tại sao bạn em lại như vậy?" Lục Tuần thấp thỏm, cậu nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Lưu Du xem có cảm giác phẫn nộ không, nhưng rất may là không có, Lưu Du chỉ giải thích nhẹ nhàng: “Nếu món đồ đó không có giá trị, có nghĩa là người lấy nó không có ý muốn chiếm hữu đồ vật.” “Đúng, đúng, đúng.” Lục Tuần liên tục gật đầu không ngừng. "Có khả năng bạn em mắc một chứng bệnh tâm lý nào đó, nguyên nhân vì gia đình chẳng hạn. Bạn em làm vậy để tìm kiếm sự chú ý của mọi người, hoặc để tìm kiếm sự kí©h thí©ɧ." Gia đình? Vẻ mặt Lục Tuần trở nên nghiêm túc. Trong những năm bị bắt cóc, Lục Hà Dương đã trả qua những gì? "Lý do chỉ có vậy thôi sao?" "Nếu đây thực sự là lý do thì hội chứng này sẽ biến mất theo tuổi tác và sự phát triển của xã hội." "Nếu như phê bình hay trách cứ sẽ càng làm bệnh tình của bạn em thêm trầm trọng, điều đó càng tiếp thêm mong muốn được chú ý và kí©h thí©ɧ của bạn em, cô không ủng hộ điều này." “Em hãy đề nghị làm một số hoạt động có ích với bạn em, sau đó dần dần chuyển hướng sự chú ý của bạn ấy.” Lưu Du nói: “Hãy quan tâm đến bạn của em nhiều hơn.” Lục Tuần gật đầu. “Nếu cần thiết, em có thể dẫn bạn ấy đến gặp cô nói chuyện.” Lưu Du cười nói: “Cô cảm ơn em đã tin tưởng cô, cô rất sẵn lòng cùng em giúp đỡ bạn.” "Cảm ơn cô Lưu." Lục Tuần chào tạm biệt Lưu Du, cậu đi xuống cầu thang tòa nhà B, một bức màn mưa hùng vĩ đang được kéo lên nối giữa bầu trời và mặt đất, vô số những chiếc ô nở rộ như những bông hoa sặc sỡ, tô điểm thêm vào ánh hoàng hôn xám xịt. Hôm qua khi dự báo thời tiết phát sóng, cậu đã bị chuyện của Lục Hà Dương làm phân tâm. Cậu quên mất hôm nay trời có mưa lớn và không mang theo ô. Lục Tuần đứng dưới mái hiên, cậu lấy điện thoại di động ra, đang muốn gọi điện thoại cho bố mẹ đến đón cậu khi tan làm, đột nhiên một đôi giày thể thao màu trắng lọt vào tầm mắt cậu. Lục Tuần ngước mắt lên, là Lục Hà Dương. Gấu quần và vai áo của anh ướt sũng, anh đưa cho cậu một chiếc ô khô ráo màu cam. "Về nhà sớm đi." "Tại sao anh không về?” Theo lý mà nói, nửa tiếng trước đã đến giờ ra về, nhưng sao Lục Hà Dương vẫn còn ở trường? "Ở lại trực nhật." Lục Hà Dương nhẹ nhàng trả lời, nhưng anh không đề cập đến việc anh chạy qua chạy lại giữa hai toà nhà A và toà nhà B để tìm kiếm Lục Tuần. Lục Tuần im lặng, Lục Hà Dương cũng không nói nữa, miễn cưỡng xoay người đi vào trong màn mưa. “Lục Hà Dương.” Đột nhiên Lục Tuần gọi tên anh. Lần thứ nhất Lục Tuần hét lên, Lục Hà Dương không nghe rõ, anh bỏ đi trong tiếng mưa ồn ào. Lục Tuần không còn cách nào khác đành phải hét lên lần nữa. "Anh trai!" Rốt cuộc Lục Hà Dương cũng nghe thấy, quay đầu lại nhìn Lục Tuần. Những sợi tóc trên trán anh ướt sũng, ánh mắt dịu dàng, giống như một tia chớp trong trời mưa to gió lớn, đâm thẳng vào trái tim không phòng bị của Lục Tuần. Cậu hít một hơi thật sâu. Bước một, không đổ lỗi, chuyển hướng sự chú ý. “Thứ bảy anh có muốn đi trượt băng không?” Lục Tuần cảm thấy mặt nóng ran. "Tôi không biết trượt." Trượt băng là một trò chơi rất tốn tiền. Lục Hà Dương lập tức từ chối. Bước thứ hai, quan tâm đến anh. Lục Tuần nghiêm túc nhìn vào mắt Lục Hà Dương. "Tôi sẽ dạy anh." Lập tức, hai con ngươi trong mắt Lục Hà Dương giãn to hết cỡ.