Chương 13:

Lục Tuần nhìn Lục Hà Dương đóng sầm cửa lại, trong lòng cậu nóng như lửa đốt. Cậu nhìn đồng hồ, khoảng một tiếng nữa bố mẹ sẽ tan làm trở về, trong bữa cơm tối nhất định cậu phải vạch trần

bộ mặt thật của tên lưu manh này ra trước mặt mọi người. Lục Tuần cởi chiếc áo phông ngắn tay ướt đẫm mồ hôi, quay người đi vào phòng tắm.

Khi thời tiết nóng bức, nếu bạn tắm nước nóng, ban đầu sẽ cảm thấy ngột ngạt nhưng sau khi tắt nước bạn sẽ cảm thấy mát mẻ. Lục Tuần tắm rửa xong, vuốt ngược mái tóc ướt, mở cửa phòng tắm, hơi nước bốc hơi mang đến cho cậu cảm giác mát lạnh, đánh tan buồn phiền đang trĩu nặng trong l*иg ngực. Nhưng khi Lục Tuần vừa cúi đầu xuống, đột nhiên cậu phát hiện cậu đã quên lấy chiếc khăn tắm đang treo bên ngoài ban công.

Lục Tuần đứng tại chỗ hong người một lúc, cậu đang định lấy quần áo bẩn để lau người thì đột nhiên cửa phòng tắm mở ra một khe hở, một bàn tay cầm khăn tắm đưa vào.

"Khăn tắm của cậu."

Là Lục Hà Dương.

Lục Tuần sững người, bên ngoài khe cửa thấp thoáng khuôn mặt của Lục Hà Dương. Cậu nhìn chằm chằm vào phía dưới mũi, cặp lông mi như quạt lông dài, đổ bóng xuống dưới mắt.

Vẫn rất ngoan ngoãn. Bộ dạng này nhìn thế nào cũng không thể liên kết được với người có tính ăn cắp.

“Cảm ơn.” Lục Tuần chậm rãi nhận lấy khăn tắm, cùng lúc đó, khe hở biến mất, cửa bên ngoài đóng chặt lại như cũ.

Bảy giờ tối, đèn bật sáng, cả nhà ngồi vào bàn ăn. Máy điều hòa không khí kêu rì rầm, TV bật lên, lấy âm thanh phát sóng tin tức làm âm thanh nền, dùng âm thanh này để phá tan bầu không khí ngại ngùng mỗi khi ăn cơm mà không có chuyện gì để nói.

Qua một thời gian sống cùng nhau, mọi người đã tự tìm được cho mình một việc để làm trong bữa tối. Lục Hà Dương phụ trách việc im lặng, còn Lục Tuần phụ trách việc nói về những thứ thú vị xảy ra ở trường học, Lục Bỉnh Văn và vợ phụ trách việc gắp thức ăn cho hai con, đầu tiên là gắp cho Lục Hà Dương, sau đó mới gắp cho Lục Tuần.

Khi chiếc đùi gà thứ hai được đưa vào bát Lục Tuần, cậu khịt mũi, bố mẹ cậu chắc hẳn đã rất vui vì con gà có hai chân.

“Hôm nay con đi đến cửa hàng tạp hoá.” Đột nhiên Lục Tuần cắn đũa nói. Cậu liếc mắt nhìn về phía Lục Hà Dương, thấy anh đang cúi đầu húp một ngụm canh, một đoạn hành lá còn đang dính lên môi, màu môi của anh thực sự rất đẹp, và đôi mắt anh cũng đang phủ lên một lớp sương mờ.

“Con mua coca.” Lục Tuần vô thức dùng đầu ngón tay cầm chặt đôi đũa, xương khớp cũng bắt đầu nhô lên: “Sau đó con nhìn thấy…”

Lời nói ở trên môi.

Lưỡng lự muốn tuôn ra ngoài.

Lục Hà Dương nghiêng đầu, sau đó nhấc đũa, thò tay vào bát của Lục Tuần, giúp cậu lột sạch da trên chiếc đùi gà.

Lục Tuần không biết ăn da gà.

Ngón tay Lục Hà Dương thon dài, trắng nõn, giống như được tạo hóa thiên vị. Ngón tay anh đặt nhẹ lên mép bát, giúp Lục Tuần gỡ da gà, tiện thể gỡ luôn vài cái xương ném vào trong đĩa, sau đó yên lặng cầm đũa trở về bát của mình.

Lục Tuần nhìn Lục Hà Dương, yết hầu của cậu lăn xuống.

“Con nhìn thấy cái gì?” Lục Bỉnh Văn hỏi.

"Con nhìn thấy..."

Trên tivi, người dẫn chương trình vẫn đang đọc bản tin thời sự.

“Ngày mai, thành phố chúng ta sẽ đón một trận mưa lớn, người dân chú ý mang theo đồ che mưa khi ra ngoài.”

Mưa lớn.

Qua tấm kính tắm phủ đầy hơi nước, bàn tay đưa ra lấy chiếc khăn.

“Hôm qua, vừa mới khai quật được chân đèn làm bằng sứ trắng trong lăng tẩm của Hoàng đế.”

Sứ trắng.

Khuôn mặt, cần cổ, Lục Hà Dương.

"Con nhìn thấy một cái hộp bút rất đẹp."

Nói xong lời này, lỗ chân lông trên lưng cậu lập tức giãn ra, Lục Tuần như trút được một gánh nặng, cậu thở phào nhẹ nhõm, thân thể thẳng tắp mất thăng bằng nằm gục xuống bàn.

“Tháng này con hết tiền tiêu vặt rồi…” Lục Tuần nở nụ cười nghịch ngợm, tiện tay gẩy gẩy hạt cơm trong bát: “Bố ơi, cho con thêm một ít tiền tiêu vặt đi!”

Bản chất Lục Bỉnh Văn là một người bố nghiêm khắc, nhưng trước mặt Lục Hà Dương ông ấy không muốn mình trở thành người như vậy. Lục Bỉnh Văn hắng giọng, quyết định đóng vai một người bố yêu thương, chiều chuộng con cái. Ông ấy rút ví ra, đập xuống trước mặt Lục Tuần một số tiền, sau đó cũng lấy một số tiền tương ứng ra, đặt bên cạnh bát cơm của Lục Hà Dương.

“Hai đứa bằng nhau.” Lục Bỉnh Văn cảnh cáo: “Nhớ dùng cho mục đích học tập, đừng có tiêu xài lung tung.”

“Cảm ơn bố.” Lục Tuần nói. Qua khoé mắt, cậu nhìn thấy Lục Hà Dương gấp đôi tờ tiền, nhét vào trong túi quần.

Sau đó là tiếng nước chảy, Lục Hà Dương chủ động cầm bát đũa đi rửa bát.

So với Lục Tuần, vị trí của Lục Hà Dương trong gia đình này vẫn giống như một vị khách. Bố mẹ cho ăn cơm thì anh phải rửa bát, bố mẹ cho tiền tiêu vặt thì anh cũng phải rửa bát. Dường như đối với Lục Hà Dương, ai đó đối tốt với anh thì anh đều nghĩ rằng họ có động cơ thầm kín, cho nên anh phải dùng sức lao động của mình để đáp lại lòng tốt này.