1. Năm ấy du học Luân Đôn, Tống Chiết Ý trót phải lòng Lục Giác. Sau đó, ánh mắt luôn vô thức hướng về anh. Khi đó cô cũng biết quý công tử với cặp mắt hoa đào đưa tình, lịch thiệp từ trong xương cốt, …
1. Năm ấy du học Luân Đôn, Tống Chiết Ý trót phải lòng Lục Giác.
Sau đó, ánh mắt luôn vô thức hướng về anh.
Khi đó cô cũng biết quý công tử với cặp mắt hoa đào đưa tình, lịch thiệp từ trong xương cốt, trông thì đa tình nhưng thật ra lại vô tình nhất.
Ba năm sau gặp lại, cô và Lục Giác bị ép đi xem mắt.
Anh nhướng mày hỏi cô: "Hay chúng ta giúp đỡ lẫn nhau đi."
Tống Chiết Ý từ do dự đến đồng ý, chỉ mất ba giây đồng hồ.
Giống như cô chụp lén ảnh bóng lưng của anh, sau khi đạt giải người người đều biết cô thích anh.
Duy chỉ có Lục Giác không biết.
2. Lục Giác ghét câu nệ, cảm thấy hôn nhân, tình yêu không thú vị mà còn nhàm chán.
Sở dĩ chọn trúng Tống Chiết Y trong vô số đối tượng hẹn hò là vì hai nguyên nhân.
Một là cô rất ngoan.
Hai là Tống Chiết Ý không thích anh.
Anh từng đùa giỡn với Tống Chiết Ý rằng: "Đây là một vở kịch, không nên xem thật."
Không ngờ, mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, cuối cùng người không quản nổi trái tim lại chính là mình.
—
Ngày nào đó, thấy Tống Chiết Ý lén giữ mấy thứ đồ vật linh tinh của người cô phải lòng, Lục Giác vô cùng ghen tức, bèn giả say rồi hôn cô.
Tâm trí Tống Chiết Y rối bời, giọng nói run run đẩy anh ra: "Lục Giác, anh say rồi."
Lục Giác đột nhiên không muốn giả vờ nữa, thở nhẹ áp lên trán cô, ánh mắt nóng bỏng đến hoảng hồn: "Không say, anh chưa từng tỉnh táo như vậy."
Nhϊếp ảnh gia hán phục x nhà đầu tư mới siêu thích tập thể dục
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TRUYỆN TIẾP NHÉ!!!]
==================================================================================================
Góc giới thiệu truyện mới mình dịch: Truyện Ánh Trăng Sa Vào Lòng Anh
[Cưới trước yêu sau/ Nam chính yêu thầm thành công thượng vị/ Nam phụ bị phũ toàn tập]
1. Con gái Ngôn Nguyệt của nhà họ Ngôn nổi tiếng giàu có ở Lịch Thành là người đẹp có tiếng gần xa.
Ngôn Nguyệt có hai trúc mã, đều môn đăng hộ đối với cô. Một người là nam thần bất cần đời, một người là hoa trên đỉnh núi lạnh lùng thanh cao.
Từ nhỏ Hứa Ánh Bạch đã lạnh lùng khó gần, nên trước giờ Ngôn Nguyệt luôn thích quấn lấy Tần Văn Độ hơn.
Khi mười tám tuổi, cô tỏ tình với Tần Văn Độ. Sau đó hai người ở bên nhau, Tần Văn Độ vì cô mà hồi tâm, giải tán những ong bướm xung quanh, hết mực cưng chiều cô.
Cho đến tối hôm đính hôn, ánh trăng sáng trong lòng Tần Văn Độ đến cửa cầu xin giúp đỡ với vẻ đáng thương, rốt cuộc Tần Văn Độ cũng không cưng chiều cô nữa, làm hai người cãi nhau một trận.
Lễ đính hôn kết thúc giữa chừng, ai nấy đều chờ xem trò cười của Ngôn Nguyệt.
Ngày đó mưa như thác đổ, Ngôn Nguyệt tông cửa xông ra ngoài, Hứa Ánh Bạch ở cuối đường đợi cô, ngón tay thon dài đang cầm lấy cây dù, đôi mắt xinh đẹp đen thẫm hướng về phía cô, nhẹ nhàng hỏi: "Muốn lấy anh không?"
2. Ngôn Nguyệt vẫn luôn nghĩ , Hứa Ánh Bạch chưa từng yêu cô, chẳng qua là thiếu một người vợ phù hợp. Anh giống như nắm tuyết ủ mãi không nóng, từ thời thiếu niên đã như vậy.
Sau khi cưới, cô không cho Hứa Ánh Bạch được cuộc sống vợ chồng.
Cho đến một hôm trời tối, cô tỉnh dậy uống nước, bất ngờ thấy Hứa Ánh Bạch ở trên sân thượng. Dưới ánh trăng, làn khói nhàn nhạt che khuất gò má tuấn tú của anh, dưới màn đêm anh hoàn toàn khác với vẻ bình thường, ánh mắt nhuộm nét mập mờ cùng ham muốn.
"Ngôn Nguyệt, anh cũng là đàn ông bình thường." Anh rũ mắt nhìn cô, hơi thở ập đến.
"Lúc chín tuổi, em chỉ có một viên kẹo, liền cho Tần Văn Độ."
"Lúc mười sáu tuổi, em viết thư tình cho Tần Văn Độ."
"Lúc mười tám tuổi, em và Tần Văn Độ hôn nhau dưới pháo hoa."
"Hai mươi tuổi, em gả cho anh."
*
Tần Văn Độ trở về nước, anh ta cảm thấy mình đã thờ ơ với Ngôn Nguyệt đủ lâu, giờ nói mấy câu là có thể dỗ dành được ngay, thừa dịp buổi sáng vừa mua quà xong thì gọi điện cho Ngôn Nguyệt.
Bỗng điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói nam.
Người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo đang mặc áo sơ mi vào, che kín dấu vết trên xương quai xanh, giọng điệu lạnh nhạt thường ngày lộ ra chút khàn và vẻ lười biếng: "Nguyệt Nguyệt còn đang ngủ, do ầm ĩ muộn quá, có chuyện gì?"
Hay