Chương 47: Hạ Tiên Sinh Ghen

Sáng ngày hôm sau.

Đại khái là đã trải nghiệm qua một lần, cho nên khi Cố Miên một lần nữa tỉnh lại trong lòng ngực của Hạ Tuấn Khiêm, cô một chút cũng không cảm thấy có cái gì là cảm giác kinh ngạc như lần đầu tiên, lúc này hoàn toàn là bình tĩnh đem cái bàn tay thon dài của hắn đang ôm nơi thắt lưng của cô nhẹ nhàng bỏ ra, muốn ngồi dậy rời giường mà không để kinh động đến Hạ Tuấn Khiêm.

Tiếp xúc với Hạ Tuấn Khiêm không dài nhưng Cố Miên biết hắn là một người có giấc ngủ rất nông, chỉ một cử động nhỏ hắn liền tỉnh ngủ. Vừa mở mắt, Hạ Tuấn Khiêm liền bắt gặp ngay một mái tóc khá lộn xộn chẳng vào nếp của Cố Miên đang vì gió nhẹ bên ngoài mà khẽ lay, trước khi bản thân kịp ý thức thì hắn đã vươn bàn tay thon dài ra chạm vào làn tóc có chút rối lại vô cùng mềm mại kia, xúc cảm kia khiền hắn cứ vậy theo bản năng mà sờ sờ.

Cố Miên ".."

Ngẩng đầu, vẻ mặt Hạ Tuấn Khiêm vô cùng đứng đắn mà nhìn cô, trong con ngươi tối đen của hắn rõ ràng chỉ có ẩn mỗi hình ảnh của cô, Cố Miên ngẩn ngơ, cũng chẳng biết tại sao, hai má bất giác nóng lên, vì để che giấu cảm xúc kỳ lạ của mình, cô ấp úng mà lên tiếng phá vỡ đi sự trầm mặc, "Anh có chuyện gì sao, sao lại..nhìn tôi như vậy?"

Thanh âm cất lên, áp lực phía trên đầu cũng đột nhiên biến mất, Hạ Tuấn Khiêm vội thu bàn tay thon dài trên tóc cô trở về, mà trong lúc Cố Miên còn đang mải nhìn hắn, Hạ Tuấn Khiêm từ trên giường ngồi dậy, động tác vô cùng tự nhiên thuận miệng nói một câu, "không có gì, tôi thích thì nhìn." Bàn tay thon dài của hắn rõ ràng vẫn còn cảm nhận được xúc cảm mềm mại do làn tóc của Cố Miên lưu lại, hắn tự nhiên phát hiện bản thân vậy mà càng ngày lại có vẻ như thích đυ.ng chạm vào cô gái này.

Cố Miên thì lại càng khó hiểu mà nhìn Hạ Tuấn Khiêm, cô ngơ ngác mà "a" một tiếng, nhìn hắn rời giường đi về phía phòng tắm, mãi cho đến cánh cửa phòng tắm cạch một tiếng đóng lại, cô mới thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn ra ánh dương phía bên ngoài cửa sổ, chớp cái đôi mắt đẹp mang đầy sự khoa hiểu.

Đây có phải là ảo giác của cô không? Vì lẽ gì mà cô luôn cảm thấy hình như Hạ Tuấn Khiêm có chỗ nào rất khác lúc trước?

Bất quá cái suy nghĩ kia cũng mau chóng bị Cố Miên quăng ra sau đầu, vì dù sao Hạ Tuấn Khiêm từ trước đến nay vẫn luôn là một người khó hiểu.

Nghỉ phép ba ngày rốt cuộc cũng hết, Cố Miên phải tạm biệt cả nhà Hạ gia để trở lại học tập. Hạ Tuấn Khiêm đưa Cố Miên trở lại trường, hai người tạm biệt Hạ lão gia tử và Hạ phu nhân rồi lái xe đi.

Xe còn chưa đến cổng trường, Cố Miên trước đã nhìn thấy Trần Cảnh Thiên đang đứng tựa ở cổng. Bởi vì không muốn để cho bạn mình đợi lâu, Cố Miên cũng không cùng Hạ Tuấn Khiêm nói thêm gì nhiều, chờ xe dừng lại, cô chỉ chào tạm biệt hắn một câu xong liền mở cửa xe bước xuống, cô cũng không quay đầu lại mà đi thẳng đến chỗ Trần Cảnh Thiên đang đứng.

Thật ra cô cũng không có ý gì với Trần Cảnh Thiên, chỉ là muốn hỏi cậu ta về kiến thức học mấy tiết bỏ xót mấy ngày qua mà thôi, nhưng là hành động kia của Cố Miên ở trong mắt Hạ Tuấn Khiêm lại giống như trở thành một ý vị khác.



Đôi mắt Hạ Tuấn Khiêm nặng nề nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ, hắn không nói được một lời nào, mà tài xế của hắn tiểu Diệp lại không dám khởi động xe vì hắn chưa ra chỉ thị cho anh ta. Đợi cả nửa ngày mà chẳng nghe sếp mình mở lời, anh ta nhịn không được mà trộm liếc nhìn qua kính chiếu hậu một cái, rõ ràng là vẫn một cái khuôn mặt không đổi sắc như trước, nhưng chẳng biết là vì làm sao, anh ta tự nhiên thấy rợn rợn tóc gáy, tim nhỏ cũng vì vậy mà run run một chút.

Tiểu Diệp đưa tay thấm thấm mồ lạnh trên trán, anh ta như thế nào lại cảm thấy không khí trong xe đột nhiên lạnh như cực Bắc vậy, rõ ràng điều hòa anh ta chỉnh ở chế độ bình thường nha.

Nhưng là anh ta không có dám nghĩ nhiều, chỉ là vừa lúc áp chế được cái nỗi sợ lẫn nghi hoặc trong đầu kia xuống một chút thì ai ngờ, theo tầm mắt của Hạ Tuấn Khiêm, tiểu Diệp cũng len lén nhìn theo, vừa lúc lại nhìn thấy Trần Cảnh Thiên, tên nhóc kia lại dám đem cái cánh tay của cậu ta tự nhiên khoác vai thiếu phu nhân tương lai nhà anh ta, liền sau đó không khí trong xe lại cóng hơn.

Làm tài xế cho Hạ Tuấn Khiêm lâu như vậy, tiểu Diệp chưa bao giờ thấy hắn lộ ra cảm xúc rõ ràng như vậy, thiết nghĩ có khi nào sếp của anh ta ghen chăng?

Tiểu Diệp lắc lắc đầu, vội gạt phăng cái ý nghĩ điên rồ kia, Hạ đại thiếu gia, cậu cả nhà họ Hạ mà lại ghen sao? Chắc chắn không có đâu! Anh ta khẳng định trong đầu như thế. Nhưng là trước sau cũng không dám mở miệng tò mò. Xe vẫn chưa lái đi, nhưng là với cái không gian như bắc cực trong xe thế này cũng thật sự muốn mạng của anh ta.

Đúng lúc này, thanh âm thanh lãnh của Hạ Tuấn Khiêm không hề có trong dự liệu của tài xế tiểu Diệp vang lên: "Có biết người kia là ai không?" Ngữ khí vô cùng thản nhiên khiến người khác thật sự không biết thái độ thật sự của Hạ Tuấn Khiêm lúc này.

Tiểu Diệp theo Hạ Tuấn Khiêm bao nhiêu năm, thế nhưng giờ phút này, anh ta thật sự không hiểu được dụng ý của hắn hỏi như vậy là gì, nếu nói là ghen thì tình cảm của Hạ thiếu và thiếu phu nhân tương lai còn chưa đến mức ghen đâu nhỉ, nhưng mà vì công việc, anh ta vẫn nghiêm nghiêm thật thật mà trả lời cặn kẽ. "Vâng, đại thiếu, nam sinh kia chính là bạn thân của Cố Miên tiểu thư." Nghĩ nghĩ, anh ta lại thêm một câu, "Hình như là lúc nào hai người họ lúc nào cũng đi chung."

Lời này là sự thật vì mỗi lần Tiểu Diệp đến đón Cố Miên, dường như lúc nào cũng thấy Trần Cảnh Thiên ở bên cạnh Cố Miên, vậy nên đương nhiên có lúc sẽ không tránh khỏi tò mò hiếu kỳ, sau này hỏi đến Trương Diệu, mới biết Trần Cảnh Thiên và Cố Miên chỉ là bạn cùng lớp thân thiết mà thôi.

Hạ Tuấn Khiêm nghe xong, cũng không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng dáng hai người kia, mãi cho đến khi dáng người khuất sau cổng trường hắn mới thu hồi lại tầm mắt.

Tiểu Diệp lo sợ mà nín luôn thở, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng mở miệng nói: "Đại thiếu, hai người kia thật sự chỉ là bạn cùng lớp mà thôi."

Hạ Tuấn Khiêm trầm mặc một lúc, sau đó liền tránh cái đề tài này, hắn chỉ thản nhiên đáp: "Trở về thôi."

Lúc này, tiểu Diệp mới thở phào một hơi, khởi động xe rời đi.. May quá anh ta thoát một kiếp rồi...