Chương 46: Có Qua Có Lại

Thời điểm Cố Miên tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, sau khi ngủ một giấc, cô cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn lên, quả thật khác xa một trời một vực với lúc trước, mới vừa động đậy liền phát hiện mình đang bị một người ôm vào trong ngực, cô buồn bực mà ngẩng đầu bất chợt liền chạm phải đôi con ngươi tối đen sâu thẳm, cô giật cả mình, mới kịp phản ứng chuyện gì đang diễn ra.

"Xin lỗi, tôi vậy mà lại ngủ quên mất." Cô vừa nói vừa mãnh liệt rời đi l*иg ngực ấm áp kia của Hạ Tuấn Khiêm, bởi vì động tác quá nhanh lại bất ngờ khiến cho khăn tắm đang khoác trên vai tuột cả xuống, lộ ra nửa người trên còn đang mặc áo tắm, làn da trắng nõn nhưng cô cũng không để ý, lòng tràn đầy xin lỗi nhìn Hạ Tuấn Khiêm, ảo não hỏi: "...Anh khi nãy sao không có đánh thức tôi?" Cô vậy mà ngủ ngon lành, thật sự là không còn gì để nói.

Nhưng ảo não qua đi, Cô lại càng thêm buồn bực, cô luôn không phải là loại người không cảnh giác, vậy mà cư nhiên ở một nơi xa lạ như vậy còn dễ dàng ngủ mất, lại còn chẳng chút phòng bị mà tựa hẳn lên người Hạ Tuấn Khiêm ngủ mất, đã vậy còn ngủ đến vô cùng quen thuộc, một chút bất an cũng không có.

Hạ Tuấn Khiêm thập phần bình tĩnh, "Tôi có gọi, nhưng em không có tỉnh."

Cố Miên ngạc nhiên mà trừng lớn hai mắt, sau liền khôi phục bình tĩnh, lầm bầm, "Chắc là lúc nãy do tôi bị ngất."

Hạ Tuấn Khiêm "..."

Cố Miên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, liền lái chủ đề: "Chúng ta trở về đi."

Hạ Tuấn Khiêm gật gật đầu, mặt không đổi sắc nhìn Cố Miên từ trên người mình đứng lên, tùy tay lấy qua một cái khăn tắm tỉ mỉ rồi thắt lại dây đai lưng. Hạ Tuấn Khiêm cũng đứng lên theo, giật giật cánh tay bị đè đến tê rần, mặc lại áo tắm của anh, ngữ khí thản nhiên mới nói: "Đi nhanh thôi." Nói rồi dẫn đầu đi ra ngoài.

Cố Miên nghe lời đi theo. Hai người trở lại phòng ngoài thay quần áo sạch sẽ mới ra khỏi khu suối nước nóng. Lúc này đã là buổi tối. Cố Miên vừa rồi ngủ ít nhất cũng hai giờ, vừa trở lại biệt thự liền nhìn thấy Hạ lão gia tử cùng bác quản gia đang đánh cờ, Hạ phu nhân ngồi một bên nhìn hai người chơi. Thấy hai người Hạ Tuấn Khiêm và Cố Miên trở lại mới quay đầu nhìn qua, trên mặt mới không hẹn mà cùng lộ ra một ý cười sâu xa.

Quản gia trên mặt còn mang theo ý cười, đứng lên hỏi: "Cậu chủ, Cố tiểu thư, hai người chắc đói bụng rồi, tôi đi chuẩn bị bữa tối cho cô với cậu."

Nghe vậy Cố Miên mới nhìn đồng hồ một chút lúc này mới phát hiện đồng hồ vậy mà chạy gần tới chín giờ rồi, nói thế là cô đã ngủ hơn cả hai giờ, tính luôn thời gian ngâm nước nóng thì đã hơn bốn tiếng, bảo sao cái bụng nhỏ của cô cứ biểu tình âm thầm nãy giờ.

Quản gia chuẩn bị bữa tối cho bọn họ, Hạ lão gia tử chơi cờ đến một nửa, mắt thấy sắp thắng lợi, không nghĩ đến quản gia lại viện cái lý do kia để chạy trốn rồi, ông tức giận đẩy bàn cờ ra, nói với Cố Miên: "Tiểu Miên, lại đây ngồi đi con."

Cố Miên nghe lời đi qua, Hạ Tuấn Khiêm cũng đi theo. chẳng rên một tiếng cứ vậy mà ngồi xuống bên cạnh Cố Miên, Hạ lão gia tử và Hạ phu nhân cùng không hẹn mà liếc nhau một cái, trong mắt lẫn nhau nhìn thấy một tia kinh ngạc, nhưng đều ăn ý mà không nói gì cả.



Hạ lão gia tử hỏi, "Ngâm suối nước nóng thế nào, cớ gì mà hai đứa lại lâu như vậy?"

Cố Miên có chút xấu hổ nói: "Ông nội, tại ngâm hơi lâu nên đầu con có chút choáng váng, sau đó con lại vô ý ngủ quên mất, vừa nãy mới...tỉnh lại." Thời điểm nói xong câu cuối, cô ngẩng đầu trộm liếc Hạ Tuấn Khiêm một cái, trong lòng càng thêm xấu hổ.

Cô giống như là luôn đem lại phiền phức cho anh vậy, Cô không nghĩ cũng biết trong lòng Hạ Tuấn Khiêm chắc chắn vô cùng phiền chán chính mình nhưng do ngại lễ phép nên mới không nói thẳng ra mà thôi, nghĩ đến loại khả năng này, tâm tình Cố Miên khó hiểu mà có chút muốn suy sụp.

Hạ lão gia tử không biết cháu dâu ông nghĩ gì nhưng vừa nghe cô nói ngâm nước nóng đến choáng váng đầu nhất thời ông liền khẩn trương, "Con không sao chứ?" Quả thật so với cháu trai của mình thì ông còn khẩn trương hơn, biểu tình lo lắng cho cháu dâu hoàn toàn không giống như làm bộ. Cố Miên nhịn không được mà cảm động lắc lắc đầu, "Con không có sao ạ, chỉ là có chút váng đầu mà thôi, vừa nãy con đã nghỉ ngơi một chút. hiện tại đã không sao nữa rồi." Tinh thần của cô lúc này đúng là vô cùng tốt.

Nghe vậy, nhưng Hạ lão gia tử vẫn là không yên lòng, "Không được, để quản gia mới bác sĩ Đường đến xem đi." Bác sĩ Đường là bác sĩ tư nhân của Hạ gia, cũng là bác sĩ mà Hạ lão gia tử tín nhiệm nhất, Cố Miên vừa định cự tuyệt, Hạ phu nhân ở bên cạnh đã đệm theo cha chồng của bà, "Ông con nói đúng đó tiểu Miên, vẫn là nên để bác sĩ Đường đến xem cho con một chút, phải nhìn xem rồi mà bốc thuốc bổ cho con bồi bổ cở thể, con xem người gầy nhỏ như vậy, cũng khiến chúng ta lo lắng nha."

Ai biết Hạ Tuấn Khiêm vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng gật gật đầu, thản nhiên liên tiếng: "Thân thể của em đích thật là hư nhược rồi." Lúc nãy anh ôm cô, đương nhiên biết nếu cô có thịt thêm chút nữa, chắc chắn sẽ rất thích khi ôm.

Cố Miên á khẩu! Loại cảm giác đem cô dưỡng thành heo này rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Nghe thấy lời của Hạ Tuấn Khiêm, Hạ phu nhân lại chuyển hướng con trai nói: "Tuấn Khiêm, con thân là chồng sắp cưới của tiểu Miên, phải chiếu cố con bé nhiều hơn đó."

Hạ Tuấn Khiêm gật đầu, "Con biết rồi."

Cố Miên "..." Cả quá trình thế nhưng không có một người nào hỏi qua ý kiến của cô, bất quá chỉ có choáng váng chút thôi, cả nhà lại cứ như vậy chuyện bé xé ra to?

Kết quả cuối cùng, chẳng thể lay chuyển ý chỉ của trưởng bối, sau khi ăn tối xong, quả nhiên bác sĩ Đường được gọi đến kiểm tra cho Cố Miên một phen. kết luận thân thể quá suy yếu, còn ít vận động lại bởi vì kiêng ăn dẫn đến dinh dưỡng không cân đối.

Ban đêm, Cố Miên nhớ rõ sẽ cùng Hạ phu nhân nói rõ việc sẽ không ngủ chung phòng với Hạ Tuấn Khiêm vì sợ anh bị phiền, đáng tiếc một câu của Hạ phu nhân đánh tan ý định của Cố Miên, "Thân thể con suy nhược,, ban đêm có cái gì không thoải mái đều không có người chiếu cố, con vẫn nên ở cùng Tuấn Khiêm đi, vậy mới khiến mọi người bớt lo lắng"



Lời nói của Hạ phu nhân được Hạ lão gia tử nhất trí đồng ý, vì vậy ban đêm cùng ngày, Cố Miên rốt cuộc vẫn là ở cùng với Hạ Tuấn Khiêm.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng nhất thời im ắng, Cố Miên nhìn Hạ Tuấn Khiêm vô cùng áy náy nói: "Xin lỗi, tôi lại làm phiền anh rồi."

Thần sắc Hạ tuấn Khiêm vẫn lãnh đạm như cũ, tầm mắt như có như không mà dạo quanh bờ môi của Cố Miên một vòng, mới thản nhiên nói: "Ừm" một tiếng. Cố Miên càng thêm áy náy, cô luôn không thích làm phiền người khác. Nhưng mà từ khi quen biết Hạ Tuấn Khiêm, cô hình như vẫn luôn mang phiền toái đến cho anh.

Biết rõ anh yêu sạch sẽ đến nghiêm trọng, Cố Miên cũng không có đợi Hạ tuấn Khiêm phân phó mà tự lấy quần áo sạch tiến thẳng vào phòng tắm, tỉ mỉ mà tắm gần nửa giờ đồng hồ sau đó mới ra ngoài. Sau đó Hạ Tuấn Khiêm đi tắm, Cố Miên liền ngồi lau tóc cho khô, nằm ở vị trí cô ngủ tối qua, nằm một hồi, chán muốn chết liền nhìn trần nhà ngẩn người mà nghĩ.

Đây là ngày thứ hai cô ở trên núi, ngày mai là phải trở về rồi, nghĩ đến đây cô có chút luyến tiếc, ở đây thật thoải mái cái gì cũng không phải suy nghĩ, chẳng cần phải đối mặt với mấy con người ở Cố gia, cuộc sống như vậy tuyệt nhiên chính là hưởng thụ.

Nếu có thể, cô thật sự không muốn trở về nhanh như vậy, bởi vì ở

cùng người nhà họ Hạ khiến cô cảm thấy rất thoải mái ấm áp.

Cửa phòng tắm lạch cạch một tiếng vang lên, Cố Miên quay đầu nhìn qua liền thấy Hạ Tuấn Khiêm mặc áo ngủ từ bên trong đi ra, trên tóc anh còn tụ nước, cổ treo một cái khăn tắm, bộ dạng vô cùng tùy tính. Nhất thời, Cố Miên không khỏi nhìn anh đến ngây người, mãi cho đến khi anh đứng trước mặt cô, cô mới giật mình hoàn hồn ngơ ngác hỏi: "Sao anh không lau khô tóc đi."

Hạ Tuấn Khiêm quét mắt nhìn, trầm mặc liền ngồi xuống giường, Cố Miên buồn bực nhìn anh, từ trên giường đứng lên: "Anh không sợ nước rơi ướt đệm sao?"

Câu trả lời của Hạ Tuấn Khiêm là trực tiếp ném cái khăn bông mềm mịn về phía Cố Miên, chiếc khăn chạm nhẹ vào mũi cô, khí tức của anh còn lưu lại trên đó, hai mắt cô trừng lớn, cuối cùng mới kịp phản ứng: "Anh muốn tôi lau tóc cho anh sao?"

"Ừm, có qua có lại." Thanh âm Hạ tuấn Khiêm thản nhiên mà nói, Cố Miên sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng được ý tứ trong lời anh, anh chính là nói tối qua anh giúp cô sấy tóc, hôm nay chính cô phải lau tóc lại cho anh, cho nên phải có qua có lại, như vậy mới công bằng. Sau khi hiểu rõ, Cố Miên có chút đen mặt, rốt cuộc vẫn cầm khăn bông đi về phía anh.

Một người đàn ông yêu sạch sẽ nghiêm trọng như Hạ đại thiếu, thế nào lại cho tay người khác đυ.ng chạm tóc mình tùy tiện được sao?

Cố Miên bất đắc dĩ mà suy nghĩ như vậy...