Chương 43: Là Người Đầu Tiên Có Được Loại Đặc Quyền Này

Chọn hoa xong, Hạ lão gia tử cùng Cố Miên từ nhà kính trở lại trong nhà, lúc đi ngang qua hoa viên liền nhìn thấy Hạ phu nhân đang ngồi bên hồ nước cầm trong tay một hộp nhỏ thức ăn cho cá, đương nhiên là đang cho lũ cá nhỏ ăn, ngược lại bộ dạng rất nhàn hạ thoải mái.

Hạ lão gia tử dừng bước, quay đầu nhìn tứ phía rồi hỏi: "Tuấn Khiêm đâu?"

"Vừa mới còn ở đây, sau nhận được một cuộc điện thoại nên đi rồi." Hạ phu nhân dừng một chút, nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu, "Chắc nó đến phòng sách rồi đó ba."

Hạ lão gia tử có chút nhướng mày, lập tức bất đắc dĩ thở dài: "Ta mang nó đến đây chính là muốn cho nó nghỉ ngơi một chút, công việc đâu phải trong một ngày liền giải quyết hết chứ? Đúng là nó cuồng công việc quá rồi." Thật ra nếu Hạ Tuấn Khiêm mà nhiệt tình đối với người khác giống như đối với công việc thì ông cụ cũng không phải lo lắng đến chuyện hôn nhân đại sự rồi!

Hạ phu nhân cười cười, đem hộp thức ăn nhỏ trên tay đưa cho người giúp việc rồi nói với Cố Miên đang đứng cạnh ông cụ: "Tiểu Miên, cũng đến giờ cơm trưa rồi, con đến phòng sách gọi Tuấn Khiêm đi."

Cố Miên hơi ngước mắt nhìn nhìn Hạ phu nhân một chút, lập tức không có do dự mà gật đầu đồng ý.

Mãi đến khi thân ảnh của Cố Miên hoàn toàn khuất sau cửa, Hạ phu nhân mới cười khẽ mà nói: "Ba, Tuấn Khiêm nhà mình là đứa cuồng công việc, dù ba có đưa nó đến địa phương nào kết quả cũng không thay đổi, nó có rất nhiều biện pháp để tiếp tục làm việc thôi." Ở điểm này, người làm mẹ như Hạ phu nhân đương nhiên hiểu rất rõ, bà đã sớm nhận ra, nên chưa bao giờ cưỡng cầu con trai. Bà nói tiếp: "Với lại, sáng sớm giờ, ba lại kéo Tiểu Miên đi mất, Tuấn Khiêm nó cũng chẳng còn chuyện để làm, nó không vội làm việc thì làm cái gì bây giờ chứ?"

“Ừm.” Cuối cùng Hạ lão gia tử cũng nghe ra ý tứ của con dâu mình, ông cụ nói: “Vậy ý con là bởi vì Tuấn Khiêm không tìm thấy Tiểu Miên nên nó mới đi làm việc?”

Hạ phu nhân mỉm cười, nói: “Con cũng không chắc, bất quá…” Bà nghĩ tới chuyện lúc nãy Hạ Tuấn Khiêm trầm mặc ngồi bên cạnh bà một hồi lâu, ý cười trong mắt càng thêm sâu, khi nãy, Hạ lão gia tử mang tiểu Miên đến nhà kính chưa lâu, Tuấn Khiêm nhà bà vừa nghe điện thoại xong, vậy mà liền hỏi ngay đến Cố Miên.

Đây đối với Hạ Tuấn Khiêm mà nói, chính là một chuyện khó tin!

“Buổi chiều, bà đừng lại chiếm lấy thời gian của Tiểu Miên nữa, nên cho vợ chồng son hai đứa nó có thời gian riêng với nhau ở cùng một chỗ, có như vậy ba mới không phải lo chuyện của tụi nó nữa!” Hạ phu nhân nói.

Hạ lão gia tử nghe xong, đuôi lông mày nhất thời vui vẻ nhướng một cái, “Đúng rồi nhỉ, ta sao lại không nghĩ đến cái này?” Hai đứa nhỏ kia, tính tình thật có chút giống nhau lãnh đạm như vậy, nếu mà ông và con dâu ông không ra tay, coi bộ cả đời này cũng không tiến triển, nếu như đúng là giống con dâu ông nói, vậy thì quá tuyệt!

Hạ phu nhân chỉ cười, cũng không có nói thêm gì.

Vậy nên, sau khi ăn trưa xong, ông cụ trở ngay về phòng, trước khi rời đi còn đặc biệt dặn dò Hạ Tuấn Khiêm phải chiếu cố cô cháu dâu nhỏ của ông thật tốt. Bởi vì hạnh phúc của cháu trai, ông cụ quả là hao hết tâm tư.

Cố Miên cũng không hề biết gì, chỉ là đối với lời nhắc nhở của Hạ lão tử trước khi rời đi có chút khó hiểu mà thôi, bất quá cô đã trưởng thành rồi, nào phải trẻ con đâu mà cần Hạ Tuấn Khiêm chiếu cố chứ?

“Cái đó, anh nếu vội thì cũng không cần chiếu cố tôi đâu, tôi tự mình đọc sách là được rồi.” Sở dĩ Cố Miên nói vậy chính là lúc nãy đi gọi Hạ Tuấn Khiêm đi ăn cơm, phỏng chừng anh luôn bận rộn, cô bắt gặp anh mang một cặp kính gọng vàng, đang đọc văn kiện, ngón tay còn gõ bàn phím bao mướt, vậy nên cô lo lại làm phiền quấy rầy đến anh.

Hạ Tuấn Khiêm nhìn thoáng qua Cố Miên, “Cũng không có gì quan trọng.” Nghĩ nghĩ thời tiết trên núi đúng là mát mẻ trong lành, nhưng đối với người trẻ tuổi cuồng công việc như anh, thật cũng không có mấy thú vị, nhưng không hiểu vì sao, anh lúc này bởi vì có Cố Miên ở đây, bản thân liền không thấy chán nữa.



Cố Miên trầm mặc không nói thêm gì.

Lúc này bác quản gia ở một bên bỗng nhiên đề nghị: “Cậu chủ, trước đây vài ngày, suối nước nóng ở trang viên đã được tu sửa xong, nếu Cậu chủ và Cố tiểu thư có hứng thú, liền có thể đi ngâm mình một chút.”

Hiện tại trời sắp sang thu, nhiệt độ ban ngày còn có chút cao, nhưng dù vậy vẫn phải đắp chăn mỏng, càng là nói hiện tại đanh ở trên núi, nhiệt độ vẫn luôn thấp, thời điểm này mà đi ngâm mình trong suối nước nóng thì còn gì bằng?

Cái này bác quản gia đề nghị như vậy, đúng là rất hợp lý. Ông đứng một bên, vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt vô cùng bình thường, mặc dù Hạ Tuấn Khiêm thâm ý mà nhìn ông một cái, nhưng thần sắc ông vẫn như cũ, nếp nhăn nơi khoé mắt ẩn chứa nụ cười thản nhiên. Cố Miên cũng không có để ý đến cái này, cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Tuấn Khiêm, “Anh cảm thấy thế nào?”

Hạ Tuấn Khiêm thu hồi tầm mắt từ trên người quản gia trở về, thản nhiên nói, “Đều để cô quyết định.”

Cố Miên nghĩ nghĩ, “Vậy cùng đi nha.” Tuy là nói cô là con gái, ngâm suối nước nóng chung với một người con trai, đúng là có chút xấu hổ, nhưng là trước sau người đàn ông này sẽ là chồng cô, nếu xấu hổ, vậy thì tính là gì? Cô từ bé làm gì biết đến khái niệm ngâm suối nước nóng, mơ cũng không được, lúc này đương nhiên có hứng thú, dù sao buổi chiều cũng chẳng có gì làm, coi như là đốt chút thời gian.

Cố Miên đã nói vậy, Hạ Tuấn Khiêm cũng chẳng có lý do gì để từ chối, người này là bạn đời tương lai của anh, đồng ý với cô chuyện này, Hạ Tuấn Khiêm cho là điều nên làm.

Sau đó anh dắt cô theo quản gia đến phòng trà phía nam trang viên.

Bên trong này là nơi lão gia tử thưởng trà ngắm cảnh mỗi khi đến đây. Nhưng vì không muốn làm phiền đôi trẻ, nên lúc này trong phòng không có người.

Hạ Tuấn Khiêm bảo Cố Miên ngồi xuống ghế chờ, anh đi tới chiếc bàn nhỏ bằng thuỷ tinh trong suốt, bên trên đặt một bộ ấm trà lưu ly, mở nắp ấm trà, anh tiện tay lấy từ ngăn tủ phía bên trên lấy ra một típ trà lá xanh, đem nước tronh bình trà cũ bỏ đi, anh nấu lại một ấm khác, sau đó đổ lên xấp xỉ lá trà, Cố Miên tò mò bên này mà nhìn về phía anh, rốt cục một hồi nhịn không được liền hỏi: “Ở đây có máy pha trà mà, sao anh không dùng máy, rất tiện mà?”

Hạ Tuấn Khiêm cũng không có nhìn Cố Miên, anh nhàn nhạt nói: “Trà nếu pha bằng máy móc, sẽ thiếu sót ít cảm giác.”

“Thiếu cái gì vậy?”Cố Miên truy hỏi. Hạ Tuấn Khiêm không vội trả lời, mà chỉ nhẹ đẩy một ly trà vừa pha xong đưa tới cho Cố Miên, lúc này anh mới nói: “Nếu cô muốn biết, có thể tự mình pha máy thử xem.”

Nghe vậy, Cố Miên nhíu mày nhẹ một cái, cảm giác có chút phiền toái, “Thôi, tôi không pha đâu.” Cô chẳng chút nghĩ ngợi mà nói, cô cũng chẳng muốn biết rốt cuộc nó thiếu cái gì nữa.

Hạ Tuấn Khiêm ngẩng đầu nhìn Cố Miên, đôi con ngươi đen thâm thuý ẩn ẩn hiện lên một tia mềm mại, có chút bất đắc dĩ, sau đó vẫn nói: “Thử trà tôi tự tay pha chút, sẽ biết ngay thôi.”

Nước trà nóng hổi từ tách trà lưu ly bốc lên một làn sương nhẹ, hương thơm thoảng nhẹ, màu sắc vàng của trà nổi lên càng mê ly, đặc sắc bắt mắt.

Cố Miên đương nhiên ngửi được mùi hương thơm nhàn nhạt mà dễ chịu này, cô nhất thời bưng tách trà lên, nhấp nhẹ một ngụm rất nhỏ, nước trà vừa tan ở miệng, có chút vị đắng khó nói, nhưng thật nhanh đã bị mùi hương dịu kia át đi trong cổ họng.



Tựa hồ rất thơm ngon, không như máy móc pha đi.

Hạ Tuấn Khiêm vẫn luôn chú ý phản ứng của cô, tự nhiên biết biểu tình nghi hoặc của cô, anh chậm rãi nói: “Trà do mỗi người pha ra, sẽ có mỗi loại hương vị bất đồng, dùng máy tuy nhanh, nhưng hương vị sẽ thiếu. Không có nhân vị.”

Cố Miên cái hiểu cái không mà nhìn anh một cái, “Còn có loại chú ý này nữa hả?”

Hạ Tuấn Khiêm đặt xuống chén trà trong tay, “Là sở thích cá nhân của tôi thôi.”

Bên ngoài ánh sáng chiếu rọi, hương vị trời đất thanh mát, làm không khí trong phòng cũng hài hoà. Đối với loại cảm xúc lúc này, Hạ Tuấn Khiêm cùng Cố Miên dù nói chuyện có ít một chút, nhưng vẫn cảm thấy thật thú vị.

Cả hai nói chuyện bất tri bất giác thời gian trôi qua bao lâu, mãi đến hoàng hôn sắp buông xuống, quản gia bên ngoài mang trà bánh vào, họ mới nhận ra là chiều rồi.

“Cậu chủ, bên kia đã chuẩn bị xong, có thể rồi.” Quản gia nói.

Hạ Tuấn Khiêm gật đầu, “Chúng tôi qua liền. Nói với ông nội và mẹ, cơm tối không cần chờ chúng tôi.”

Quản gia mỉm cười, “Tôi biết rồi cậu chủ.”

Thời điểm Hạ Tuấn Khiêm dẫn Cố Miên đến nơi có suối nước nóng, quản gia chuẩn bị mọi thứ tốt. Còn có cả điểm tâm.

Nơi này có vách xây quanh, bên trên lại là không gian mở, có thể ngắm cả bầu trời, chia thành nhiều khu nhỏ. Quản gia chuẩn bị một gian nhỏ ở giữa chính là chuyên dụng cho Hạ Tuấn Khiêm. Dĩ nhiên phải là phòng riêng của anh, vì anh ưa sạch sẽ.

Anh không thích ngâm chung với bất kỳ ai, dù là người nhà cũng không thể, trừ phi anh cho phép.

Ban đầu, quản gia rõ ràng đã chuẩn bị hai cái, nhưng sự tình tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của ông, ông đứng ở cửa khu nước nóng, cứ vậy nhìn Hạ Tuấn Khiêm một tay dẫn theo Cố Miên vào phòng của anh.

Cái này lại là có chuyện gì?

“Gian phòng của Cố tiểu thư ở bên cạnh.” Câu nói này của quản gia còn chưa kịp nói ra, đã bị ông nuốt ngược lại khi thấy hành động kia của cậu chủ nhà mình.

Ngày hôm qua còn chẳng phải là không muốn chung phòng với người ta sao? Như thế nào mới qua một đêm lại có thể chuyển biến nhanh như vậy? Ông nhớ rõ, cậu chủ nhà mình ở nhà, phòng của anh thì mẹ anh là bà chủ, có thể được miễn cưỡng mà vào một chút thôi, nhưng mà dạng địa phương là gian phòng ngâm nước nóng này, bất kể ai cũng đừng mơ mà bước chân vào.

Vậy nên, Cố tiểu thư này chính là người đầu tiên được loại đặc quyền này!