Chương 42: Lễ Vật Đầy Tâm Ý

Không khí trong phòng im lặng đến có chút xấu hổ. Cố Miên âm thầm cân nhắc có lẽ cô nên đi nói chuyện một chút cùng Hạ phu nhân về căn bệnh thích sạch sẽ của Hạ Tuấn Khiêm, vì dù sao nếu sau này ở chung một nhà với anh mà cô không hiểu gì hết thì rất khó xử nha.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vô tình vang lên làm phá vỡ bầu không khí kỳ quái giữa hai người họ. Cố Miên có chút xấu hổ mà liếc mắt nhìn Hạ Tuấn Khiêm một cái, giải thích: "Tôi quên tắt báo thức trên điện thoại." Âm thanh báo thức giờ này vang lên có nghĩa là bình thường giờ này chính là giờ Cố Miên phải đến lớp, cô luôn dậy vào giờ này.

Hạ Tuấn Khiêm quay đầu nhìn ánh sáng mơ hồ bên ngoài chiếu qua ô cửa sát đất, thản nhiên nói: "Nếu tỉnh rồi, vậy liền dậy thôi."

Nói xong, liền từ ổ chăn ấm áp ngồi dậy, theo động tác đứng lên của anh, một làn gió lạnh lẻn chui vào trong chăn khiến Cố Miên nháy mắt lạnh run cả người. Đúng là nhiệt độ trên núi vào sáng sớm thật lạnh.

Hạ Tuấn Khiêm nhìn cô một cái, mở miệng, "Lạnh sao?" Vài sợi tóc trên trán hơi hơi che đi ánh mắt của anh, Hạ Tuấn Khiêm trong ấn tượng của Cố Miên luôn là loại người thanh lãnh tự phụ, trang phục kiểu tóc của anh đều luôn tỉ mỉ, cô thật chưa có từng gặp qua bộ dạng mới rời giường của anh như thế này bao giờ.

Nhìn anh, cô không khỏi sửng sốt một chút, hồi lâu mới kịp phản ứng: "Không sao, tôi vẫn ổn." Nói xong, cô cũng ngồi dậy, trên trán mấy sợi tóc mai bay loạn xạ, cô lại chẳng tự biết, còn nghiêm trang chững chạc nói: "Nhưng mà nhiệt độ trên núi cũng quá thấp rồi."

Con người đen sâu bỗng nhiễm chút ý cười, Hạ Tuấn Khiêm bỗng nhiên vươn tay, trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Miên, bàn tay thon dài của anh nhẹ nhàng nghịch mấy lọn tóc loạn của cô, nhẹ giọng nói: "Tóc loạn quá."

Cố Miên mờ mịt mà trừng mắt nhìn anh, Hạ Tuấn Khiêm cũng chẳng đợi cô kịp phản ứng nữa, anh xốc lên chăn, rồi xuống giường, mãi cho đến khi thân ảnh của anh khuất sau phòng tắm, Cố Miên mới kịp phản ứng với cảnh tượng cô mới thấy kia.

Hạ Tuấn Khiêm vừa rồi, chính là cười sao?

Lần đầu tiên cô thấy anh cười.

Tuy rằng biểu tình của anh lãnh đạm nhưng nháy mắt đó, ánh mắt anh biến đổi đến thập phần nhu hòa, làn môi mỏng cũng không giống như thường lệ mà mím chặt lại.

Nhưng là, Cố Miên nghĩ mãi cũng chẳng hiểu vì sao Hạ Tuấn Khiêm lại bỗng nhiên cười như vậy? Vấn đề này mãi cho đến khi cô và anh ra khỏi phòng rồi cô vẫn nghĩ mãi không ra, vì vậy đơn giản liền không nghĩ nữa.



Hạ lão gia tử và Hạ phu nhân nhìn hai người trẻ tuổi đi xuống lầu cùng lúc, liền tỏ vẻ hết sức hài lòng, ý cười nơi khóe miệng treo lên không ngừng được, đặc biệt khi nhìn đến vẻ mặt của Hạ Tuấn Khiêm chính là cũng chẳng có chút nào là không vui, tâm tình của Hạ phu nhân lại càng thêm sung sướиɠ, rất tốt.

Trải qua cả đêm cùng một phòng, ngủ cùng một giường, bà phát hiện ra con trai Hạ Tuấn Khiêm của bà chẳng có cái gì là không vui, như vậy chứng minh bệnh sạch sẽ của nó cũng không phải là hoàn toàn hết thuốc chữa, ít nhất Hạ Tuấn Khiêm không có chán ghét Cố Miên, con dâu tương lai của bà đã chọn.

Dùng xong bữa sáng, Cố Miên bị Hạ lão gia tử kéo đi. Tuy rằng lão gia tử là một ông cụ rất uy nghiêm, nhưng đối với người mà ông cảm thấy ưa thích thì ông sẽ thập phần hòa ái và dễ gần, tuyệt đối sẽ không cho người ta cảm giác khó gần, tuy miệng ông chưa nói là thích cô cháu dâu này, nhưng từ đủ loại biểu hiện của ông thì rất dễ dàng nhận ra ông đối với cô cháu dâu này là yêu quý không tầm thưởng.

Đối với hậu bối mà ông yêu quý, ông luôn không có keo kiệt nhiệt tình, nhưng lại sẽ không khiến người khác cảm thấy khó tiếp thu. Cho nên ngắn ngủ chưa đầy ba ngày, Cố Miên không tự giác mà thân thiết với ông cụ, cô xem ông tựa như ông ngoại của cô vậy.

Cố Miên từ nhỏ đến lúc hiểu chuyện, cô tiếp xúc không ít người, loại người gì mà chưa từng gặp qua, sống bao năm thấy bao nhiêu ánh mắt lạnh nhạt, nên cô ít nhiều cũng tự hiểu, nhất định phải luyện được bản tính lạnh nhạt, lãnh đạm, chỉ để tự vệ bản thân, thương tổn cũng tốt, chán ghét cũng vậy, chỉ cần tâm lạnh, vậy thì sẽ không thương tâm, không khổ sở.

Mặc dù vậy, nhưng mà nếu như gặp được một người đỗi đãi nhiệt tình chân thành, tỷ như Hạ lão gia tử, Hạ phu nhân... Cố Miên đều sẽ cảm động, thay vì e sợ, thì cô lại càng quý trọng phần tình cảm đó của họ.

Dù sao ở đời này, người dệt hoa trên gấm đã nhiều, mà đưa than ấm trong ngày tuyết rơi lại chẳng có mấy người, thậm chí còn có kẻ bỏ đá xuống giếng. Đối với Cố Miên mà nói, người nhà Họ Hạ chính là người đã đưa than ấm để sưởi trong ngày tuyết lạnh cho cô, cô bình thường kiệm lời, nhưng như vậy cũng không chứng minh trong lòng cô không biết phân biệt tốt xấu, mà bởi vì trải qua càng nhiều, cô mới có thể dễ dàng phân biệt ra ai mới là thật tâm thật lòng.

Cô không biết nhà Họ Hạ bởi cái gì mà chọn cô làm con dâu, nhưng cô chắc chắn một điều là nhà họ rất hoan nghênh cô trở thành một phần tử nhà của họ. Cô đương nhiên rất biết ơn và quý trọng, cùng Hạ gia tiếp xúc một thời gian, cô dần cảm nhận một điều rằng, cô đã quen thuộc với người nhà này sống chung.

Cố Miên quý trọng hết thảy mọi thứ, thậm chí trong lòng đã dần mong chờ hôn lễ diễn ra vào hai tháng tới, chỉ cần kết thúc hôn lễ, cô đã là phần tử chính thức của nhà họ Hạ rồi. Huống hồ, hiện tại nghĩ đến sẽ trải qua một đời cùng Hạ Tuấn Khiêm, anh còn không có chán ghét cô, vậy nên cô lại ẩn ẩn mà mong chờ, không khống chế được mà bắt đầu mường tượng cuộc sống tương lai.

Cùng Hạ Tuấn Khiêm ở cùng một chỗ, cũng không tệ chút nào.

"Tiểu Miên, con có biết đây là chỗ nào không?" Thanh âm của Hạ lão gia tử vang lên lập tức kéo Cố Miên từ trong muôn vàn suy nghĩ trở lại hiện tại, vừa ngẩng mắt thì trước mắt cô chính là xuất hiện một căn phòng lớn nằm độc lập.



Cố Miên nhìn bốn phía, "Đây là nhà kính ạ?"

Nghe vậy, Hạ lão gia tử nâng mắt cười, vươn tay đẩy cửa, "Đúng vậy, cùng ta vào xem một chút."

Cả căn phòng toàn là hoa, đủ loại màu sắc, hình dạng muôn vàn đủ loại, tràn đầy cả không gian rộng lớn gần trăm mét vuông của căn phòng. Có những bông hoa đang nở rộ, lại có những nụ hoa mới hé nụ, nhìn qua kiều diễm ướŧ áŧ phá lệ xinh đẹp.

Cố Miên kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên cô được đặt chân vào chỗ như vậy, chỉ toàn là hoa là hoa tươi đó. Cảnh đẹp kinh diễm trước mắt làm cô ngây ngốc chẳng biết nên phản ứng thế nào. Nhìn biểu hiện của cô, Hạ lão gia tử bật cười, vuốt cằm, đôi mắt ánh lên nụ cười hiền từ, ông tự hào nói: "Tất cả hoa ở đây đều do tự tay ta trồng đó."

Hạ lão gia tử là người rất yêu thích thực vật, đặc biệt là các loại hoa, cây kiểng, cái nhà kính này được ông lập ra, sau này về hưu ông định cư ở nước A, nên giao lại cho người làm vườn Hạ gia chăm sóc, bất quá, vì tính yêu thích nên một năm thi thoảng ông vẫn trở về thăm nó.

"Tiểu Miên, con chọn lấy một chậu đẹp nhất đi, lần này từ nước A trở về, ta chẳng có mang lễ vật gì, xem như này là do lão già ta tặng con quà gặp mặt đi."

Cố Miên kinh ngạc mở mắt nhìn ông, cô cũng có từng nghiên cứu về các loại hoa, còn học thêm một khóa học về thảm thực vật, nên tất nhiên cô biết những loại hoa ở đây đều là giống quý hiếm, trân quý khó chăm, còn rất hiếm trên thị trường.

Đối với những người chơi hoa, thì đây tuyệt đối là vô giá.

Hạ lão gia tử như biết cô đang nghĩ gì, ông vui vẻ nói: "Mấy đóa hoa này đó, đối với mấy kiểu người không biết thưởng thức thì đều là phung phí của trời, nhưng nếu tặng cho người biết thưởng thức thì chính là giá trị to lớn."

Cố Miên hiểu ý trong lời nói của ông cụ, cô chẳng ngoài ý muốn chính là ông cụ biết cô cũng yêu thích hoa, cũng tin là trước khi định ra mối hôn sự này, nhà họ cũng đã điều tra qua cô rồi, nên cái này cô rất hiểu, cũng có thể lý giải được.

Hơn nữa cô rất hiểu dụng ý của ông cụ khi dẫn cô đến vườn hoa này, chính là ông muốn thay cháu trai mình mà đưa một phần lễ gặp mặt cho cô. Đối với người yêu quý hoa như ông, tặng đi một chậu hoa quý như vậy, khác nào nhịn đau mà cho đi thứ mình trân quý, phần lễ vật đầy tâm ý như vậy chính là món quà ý nghĩa nhất mà qua nhiều năm như vậy, Cố Miên mới nhận được!