Chương 30: Là Người Đàn Ông Rất Chu Đáo

Thời điểm ra khỏi cửa trời cũng đã khuya, đang định gọi xe trở về bỗng nhiên điện thoại di động của cô vang lên.

Cố Miên cúi đầu nhìn ba chữ "Hạ Tuấn Khiêm" hiện trên màn hình điện thoại mà phát ngốc, hồi lâu mới đè xuống kích động trong lòng ấn nghe, bên kia an tĩnh một giây, thanh âm trầm thấp của đối phương mới truyền tới, "Không ở trường học sao?"

Nghe vậy theo bản năng Cố Miên ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, trên đường xe đến xe đi, ánh đèn neon đem bầu trời đêm chiếu rọi đến giống như ban ngày, một bên nhẹ giọng lên tiếng, "Mẹ tôi tìm tôi."

Bên kia trầm mặc một chút, thản nhiên lên tiếng, "Tôi đang ở trước cổng trường của cô." Dừng một chút lại nói thêm một câu, "Mới vừa xử lý xong công việc ở công ty."

Cố Miên hơi hơi sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ, không phải sau khi xử lý công việc của công ty, Hạ Tuấn Khiêm liền tìm đến trường học tìm mình đó chứ? Ý nghĩ này tựa hồ có chút cảm giác tự mình đa tình, nhưng do Hạ Tuấn Khiêm vừa nói như vậy thật khiến cô thật khó mới không nghĩ lệch đi.

Cô liền nhịn không được mà hỏi một câu: "Anh đến trường...là đặc biệt đến tìm tôi sao?" Hai má tựa hồ có chút nóng lên, cô theo bản năng mà đưa tay lên sờ sờ hai gò má đang cùng không hẹn mà ửng hồng của mình, vì xúc giác cảm thấy nóng khiến cô rũ xuống hai mắt, nhìn xuống hai đầu mũi giày mình, trong lòng liền xẹt qua một cảm giác kỳ quái.

Hạ Tuấn Khiêm nói, "Ừ, đã từng hứa dẫn cô đi xem hòa nhạc rồi mà."

Nghe vậy, Cố Miên sửng sốt một chút, trong mắt nhị không được lập tức khẽ cười, "Không sao, công việc của anh quan trọng hơn mà." Cô cho rằng bất quá là cô thuận miệng nên mới nói muốn xem hòa nhạc thôi, không nghĩ tới Hạ Tuấn Khiêm vậy mà vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Buổi sáng trên đường đến Hạ trạch, lúc đi ngang qua nhà hát thành phố, vừa vặn nhìn thấy ảnh quảng cáo của một nghệ sĩ treo trên chỗ cao nhất, chính là Tiêu Phiên, nghệ sĩ dương cầm giỏi nhất thành phố. Bởi vì thích cho nên cô mới không kìm được mà nhìn thêm vài lần, hình như cũng có thuận miệng mà nhắc đến, chính xác nói gì cô cũng quên luôn rồi, nhưng đại khái là phải đi nghe mới được, chỉ nhớ lúc đó nói nhỏ ơi là nhỏ, chả biết Hạ Tuấn Khiêm thế mà lại nghe được, liền nói đo lễ phục xong, tối nay sẽ dẫn cô đi.

Lúc đó cô chỉ nghĩ Hạ Tuấn Khiêm chỉ nói cho có lệ thôi, ngay cả bản thân cô cũng quên mất, lại chẳng ngờ anh lại luôn nhớ rõ, nhìn dáng vẻ hiện tại có lẽ là vừa hoàn thành xong công việc liền chạy ngay qua trường học tìm cô rồi.

Anh có lẽ là người rất chu đáo, chu đáo đến đến từng chi tiết nhỏ!

Từ bé đến lớn, lần đầu tiên có người sẽ nhớ đến lời hứa với cô, Cố Miên có chút vui vẻ, mà ngay cả những gì không vui khi ở cùng mẹ cô là Diệp Tinh lúc nãy, bây giờ cũng đã tiêu tán mất hết, thanh âm cô liền mang theo một tia mềm mại khó mà phát giác, "Đã hơn chín giờ rồi, buổi hòa nhạc chắc hết rồi, bây giờ đi xem cũng không kịp đâu."

Hạ Tuấn Khiêm bên kia lại hỏi: "Bây giờ cô đang ở đâu?"

Cố Miên nhìn xung quanh, nói: "Mới vừa từ nhà mẹ đi ra, chuẩn bị trở về trường."



"Được, nói tôi địa chỉ nhà mẹ cô, tôi đến đón cô."

Cố Miên cho rằng ý của Hạ Tuấn Khiêm chính là đến đón cô về trường, cô đang định cự tuyệt nhưng trong nháy mắt không biết xuất phát từ loại tâm lý nào, thế mà đem lời chuẩn bị nói nuốt ngược trở vào, sau đó cư nhiên đọc địa chỉ nhà mình. Đầu dây bên kia. Hạ Tuấn Khiêm thản nhiên nói: "Tìm một quán nước nhỏ ở đó ngồi đợi chút, tôi tới đón cô." Vừa nghe anh nói vậy, Cố Miên lại ẩn ẩn có một loại cảm giác quẫn bách lẫn xấu hổ, nhiệt độ hai má vừa giảm lại vô thức nóng lên.

Lại là lần đầu tiên có người chủ động đưa đón cô, cô chưa bao giờ trải qua nên chẳng biết cảm giác đó ra sao, bây giờ mới biết thì ra nó lại...

Thật thú vị, lại không tệ và còn hình như rất rất vui?

Cố Miên nghĩ nghĩ, lại chẳng tìm được từ ngữ nào để hình dung cảm giác của chính cô lúc này, chỉ biết là nghe được một câu, "Tôi đón cô" kia của Hạ Tuấn Khiêm, trừ bỏ ngây ngốc bên ngoài, cô liền cảm thấy trái tim có chút bối rối....cuối cùng lại chẳng hiểu cảm thấy thật kinh hỷ từ đâu mà đến.

Điện thoại đã tắt, Cố Miên vẫn đứng tại chỗ, nhìn con đường phía trước xe đến rồi lại đi, bụm má ngơ ngác mà đứng phát ngốc một lúc lâu, mãi đến khi xe của Hạ Tuấn Khiêm dừng lại trước mặt, của sổ xe hạ từ từ xuống, khuôn mặt tuấn tú lãnh mạc của Hạ Tuấn Khiêm lộ ra, cô mới giật mình hoàn hồn, có chút trốn tránh tầm mắt của anh mà cúi đàu bước vào xe.

Trên xe ngoài Hạ Tuấn Khiêm và Cố Miên ra còn lại là tài xế, Cố Miên vừa lên xe, tài xế liền khởi động xe, chậm rãi hòa vào dòng xe cộ còn đông đúc trên đường, chẳng biết xuất phát từ loại tâm lý nào, Cố Miên vẫn luôn không quay đầu nhìn Hạ Tuấn Khiêm, mà là nhìn đoàn xe bên ngoài, hơn nửa ngày mới phát hiện con đường này vốn chẳng phải đường về trường cô.

Quay đầu định hỏi đối phương, lại bắt gặp một cặp mắt có đôi con ngươi màu hổ phách, có chút tối đen thâm thúy đang nhìn cô rất chăm chú, tim Cố Miên bất giác đập loạn xạ, thanh âm bốn phía dường như biến mất, chỉ còn tiếng trống tim đập thình thịch, mãi đến một tiếng nhạc truyền đến phía trước mới đem cô bừng tỉnh, cô trừng mắt nhìn, cố gắng trấn tĩnh hỏi: "Hạ tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy?"

Độ nóng trên mặt lại tăng lên đột ngột khiến tâm tư của Cố Miên lộ ra rõ ràng, không quản là a, chỉ cần nhìn thấy sắc mặt cô lúc này cũng đủ biết trong tâm cô hoàn toàn chẳng bình tĩnh như bên ngoài biểu hiện.

Nghe được câu hỏi của cô, Hạ Tuấn Khiêm chẳng thu hồi tầm mắt của anh, chỉ nhàn nhạt nói, "Về nhà tôi."

Cố Miên chẳng thể lý giải mà trừng mắt nhìn, đối với loại chuyện này vô cùng nghi hoặc, liền hỏi: "Đã trễ như vậy, còn đến nhà anh làm gì?" Cô vốn cho rằng "Nhà tôi" trong miệng Hạ Tuấn Khiêm chính là Hạ trạch, lại không có nghĩ đến đó chính là một tòa biệt thự riêng ngay trung tâm thành phố.

Có thể nói nơi đây chính là tiểu khu cao cấp sang chảnh nhất Vân Hải, người ở nơi đây, không là tài phiệt thì cũng là tỉ phú, nhà của mẹ cô cũng khá đó, nhưng còn lâu mới bằng chỗ này, các biệt thự ở đây đều độc lập với nhau, nếu người trong biệt thự đó mà chẳng lộ mặt thì còn lâu nhà kế bên mới biết chủ nhà là ai, bởi vì mỗi căn biệt thự to lớn đều có đường lối ra vào riêng, trừ phi quen biết, chứ nếu không, dù cả đời trong này cũng chẳng có khả năng thấy được mặt nhau, huống hồ an ninh ở đây đặc biệt là tuyệt đối.

Cố Miên từng nghe Cố Bắc Viện và Cố Lan Chi nói về chỗ này, khi đó cả hai anh em bọn họ muốn mua một căn biệt thự ở đây, đáng tiếc lại chẳng mua được, muốn ở đây không phải cứ có tiền là được, cần phải có người giới thiệu mới được. Lúc đó Cố Bắc Viện và Cố Lan Chi tìm đủ mọi biện pháp để mua, nhưng vô dụng. Đoạn thời gian đó vì vậy mà hai anh em họ bực bội liên tục, lại giận cá chém thớt mang Cố Miên ra trút giận, nên cô mới đặc biệt có ấn tượng mà nhớ loại chuyện này.

Lấy bối cảnh thân phận của Hạ Tuấn Khiêm, để có được một căn biệt thự ở khu này thì Cố Miên một chút cũng chẳng cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ là tại sao anh lại đưa cô về nhà riêng của anh, anh đang muốn làm gì?