Chương 50: Trước thềm ân ái (H+)

2148 Chữ Cài Đặt
Bên tai chẳng còn nghe rõ lời phát biểu của Trình tổng, Hạ Hàn nép mình trong vòng tay của Lam Kỳ Ngôn đang cố rướn người theo nụ hôn cuồng nhiệt của anh.

Trình tổng vừa cất tiếng cũng là lúc Lam Kỳ Ngôn sà xuống chiếm lấy bờ môi cô, động tác của anh hấp tấp hơn bình thường, chiếc lưỡi lạnh vội vàng quấn chặt lấy lưỡi cô, hai đầu lưỡi lao vào nhau l.iếm mυ"ŧ khiến hạ thân cô thấy ngứa ngáy không thôi, nước bọt rỉ ra ở khóe miệng chưa kịp lau đã bị anh l.iếm sạch.

Hạ Hàn dựa đầu vào ngực anh hít lấy dưỡng khí một cách hổn hển: “Ở đây đông người lắm đấy đồ ngốc…”

Anh mơ màng vuốt ve tấm lưng trần mát lạnh, nơi có thể tạm thời xoa dịu sức nóng từ bàn tay hư hỏng của anh rồi mon men luồn xuống bóp lấy bờ mông căng mọng, vừa xoa nắn vừa vỗ nhẹ để thỏa mãn thú tính không thể phát.

Toàn thân Hạ Hàn run lên vì sự đυ.ng chạm thoải mái, cô vòng tay ôm chầm lấy cổ anh, kiễng chân lên tì gò bồng đào căng tròn vào ngực anh.

Bầu ngực căng tròn và điệu bộ gợϊ ȶìиᏂ của Hạ Hàn mong muốn được thoả mãn đang choán lấy tầm mắt anh khiến đầu óc anh bắt đầu mụ mị.

Anh luồn tay vào sườn xám chạm nhẹ vào vùng tam giác đã ướt đẫm.

“Ha… tiểu yêu tinh này.”

“Đừng!” Hạ Hàn lắc đầu, lí nhí nói, “Đừng làm ở đây. Em… em chỉ có thể xoa dịu anh bằng cách này thôi…”

“Xoa dịu?” Lam Kỳ Ngôn mỉm cười gian tà, bắt lấy tay Hạ Hàn sờ vào thân dưới đã sẵn sàng lâm trận, “Nhìn sự xoa dịu của em đi, chẳng khác nào châm dầu vào lửa cả.”

Hạ Hàn đỏ mặt, bàn tay cứng đờ vô thức chà sát vật đó thông qua lớp vải quần chất lượng.

Không nhịn được mùi hương mê người, Lam Kỳ Ngôn thè lưỡi liếʍ quanh vành tai của Hạ Hàn, ngón tay lưu manh luồn vào khe giữa hai bờ mông chạm đến nụ hoa phía trước mà đẩy vào rút ra làm hai chân Hạ Hàn đứng không vững, tâm trí như muốn nổ tung.

“Đừng…”

“Đừng mà chân em đang dạng ra này?”

Lam Kỳ Ngôn cố tình véo nhẹ hai cánh hoa khiến mông Hạ Hàn co lại vô tình siết lấy bàn tay anh. Anh đắc ý hôn lên cổ cô, còn định dời môi cắn bỏ cúc áo cản trở thì Hạ Hàn bấu vào lưng anh.

"Nhà vệ sinh… nhà vệ sinh được không? Em… em không muốn ở đây…”

“Theo ý em!”

Lam Kỳ Ngôn lập tức bế Hạ Hàn đưa vào nhà vệ sinh trong khi buổi lễ vẫn đang diễn ra.

Anh đặt cô ngồi lên bồn vệ sinh rồi nhẹ nhàng cởϊ qυầи cô ra. Anh bắt lấy hai bắp đùi cô vắt lên vai mình rồi quỳ ở giữa cúi đầu hôn vào nơi bí mật ướŧ áŧ.

“Đừng… nơi đó bẩn lắm…”

“Người phụ nữ của anh không bẩn!”

Cảm nhận chiếc lưỡi nóng rực chậm rãi khám phá nơi đó của mình, Hạ Hàn đỏ mặt rêи ɾỉ, hai cánh hoa vô thức se lại vì trống vắng khiến ánh mắt của anh càng trở nên đậm đặc du͙© vọиɠ.

Anh bế cô ngồi đối diện với mình, cố tình đẩy mông cô tới lui cho nơi đó tiết d.ịch ướt đẫm “thằng em” của anh.

“Em nói xem em muốn gì?”

Không chịu nổi sự mơn trớn kí©ɧ ŧìиɧ, Hạ Hàn xấu hổ kêu lên: “Anh… anh mau vào đi!”

“Lần này em chủ động được chứ?”

Nếu anh cứ trêu chọc rồi ngồi im như thế, thận cô sẽ có bệnh mất.

Hạ Hàn mím môi, nơi đó đã ngứa ngáy đến sắp phát điên. Cô không màng mặt mũi trước chồng của mình, rướn người lên cho đỉnh đầu chạm đúng cửa vào rồi từ từ hạ mông xuống. Mỗi giây mỗi phút đều cảm nhận trọn vẹn sự ấm nóng mỗi ly mỗi phân của anh tiến vào rồi chạm đến nơi sâu nhất khiến Hạ Hàn rùng mình.

Cô cứ chậm chạp vận động lên xuống khiến đầu của anh nhức đến khó chịu.

“Em nhanh lên một chút.”

“Mỏi… mỏi lắm.”

Cô bấu chặt vào bả vai anh, thân dưới được lấp đầy căng phồng lên. Cô vụng về đẩy mông tới lui nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ với du͙© vọиɠ không đáy của anh.

Cô mệt lã người gục đầu vào ngực anh thở gấp. Anh nâng cằm cô lên, ánh mắt đê mê vì khoái lạc hưng phấn như muốn nuốt chửng cô.

“Anh có thể hôn em không?”

Cô luồn tay vào gáy anh gãi nhẹ mái tóc mềm mượt, nghiêng đầu đón nhận nụ hôn ướŧ áŧ của anh.

Qua màn dạo đầu, Lam Kỳ Ngôn bỗng trở nên rất cuồng nhiệt, anh nắm chặt lấy eo cô, thân dưới tiến vào là tay anh ấn eo cô xuống. Động tác nhịp nhàng nhưng mãnh liệt, cuồng dã đưa từng đợt sóng êm ái nhấn chìm cơ thể cô, khiến cô không muốn vùng vẫy, không thể trốn tránh mà chỉ tự nguyện hiến dâng tất cả.

Hai chân Hạ Hàn rút lại, cô đưa tay che miệng vì kiềm lại tiếng rên sung sướиɠ khi anh trút hết tinh hoa vào trong cô. Anh thở dốc vài nhịp rồi gỡ tay cô ra, mυ"ŧ nhẹ bờ môi đã trôi đi vết son rồi kéo cô dựa vào ngực mình nghỉ ngơi.

Nghỉ được một lát, Hạ Hàn đỏ mặt không dám cử động vì cảm nhận có dòng chảy nhớp nháp chảy xuống đùi cô, “vật đàn ông” càng lúc càng to ra căng phồng cả nơi đó của cô.

"Sao anh không rút ra?”

“Rất tràn, sẽ làm bẩn váy em.”

“Nhưng nó cứ như vậy…”

“Không sao. Chúng ta làm thêm lần nữa.”

Hạ Hàn nuốt nước bọt, cô chỉ muốn tìm một cái hố để tự chôn mình. Anh là trâu bò thì mặc anh, còn cô là cành vàng lá ngọc, căn bản không chịu nổi thêm ba mươi phút nữa!



Lam Kỳ Ngôn nhẹ nhàng nâng Hạ Hàn ra khỏi cơ thể mình rồi rửa sạch giúp cô. Cô ngại ngùng quay mặt sang hướng khác thì anh lại nói: “Để anh lau cho em.”

Không biết là vô tình hay có sự chuẩn bị mà anh lấy ra một chiếc khăn tay lau sạch giúp cô.

Sau khi tươm tất mọi thứ, Lam Kỳ Ngôn dắt tay Hạ Hàn ra khỏi nhà vệ sinh. Còn chưa lên tới sảnh chính đã nghe một tiếng “bùm” vang trời, trần nhà lung lay rơi cát xuống mù mịt.

Hạ Hàn hốt hoảng hét lên, anh ôm lấy cô rồi hỏi: "Vụ nổ vừa rồi là sao?”

Tín hiệu đường truyền bên Trần Hạo rất yếu, nói câu được câu không: “Luân Trấn… bom… phát nổ… lủng rồi…” rồi tắt ngúm.

"Có chuyện gì vậy anh?”

“Em có sợ cảnh xã hội đen bắn gϊếŧ nhau không?”

Hạ Hàn cảm nhận khí tức của anh đột nhiên lạnh lẽo thì xanh mặt: “Kỳ Ngôn, lại xảy ra chuyện phải không?”

Lam Kỳ Ngôn gật đầu, anh cởϊ áσ vest ra buộc chặt vào eo cô, bắt cô cởi giày cao gót ra rồi nắm lấy tay cô dắt đi: “Sao cũng được, không được rời khỏi anh!”

“Nhưng tại sao lại buộc thứ này…”

“Anh không muốn em để lộ ra cho kẻ khác ngắm. Anh ghét nhất là bị chiếm tiện nghi!”

"Đến lúc nào rồi mà anh còn nghĩ tới việc chứ!”

BÙM!

Lại thêm một nơi nữa phát nổ, Hạ Hàn bịt tai lại vì sợ, Lam Kỳ Ngôn đoán chừng nơi này sắp sập nên kéo cô chạy lên đại sảnh.

Cảnh tượng ở sảnh chính hỗn loạn hơn anh tưởng, già trẻ gái trai chạy tán loạn tìm phao cứu sinh, thấy đám người Chu Lãng và Trần Khinh thì vội vàng chạy đến.

“Hai người không sao chứ?”

“Không sao. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

"Thuyền bị đánh bom, đáy lủng một lỗ lớn nước tràn vào mạn thuyền sắp chìm rồi”

Chu Lãng nhìn ra đám người đang lũ lượt tranh nhau lên thuyền nhỏ thì đưa áo phao cho Hạ Hàn: “Cô là phụ nữ, cô mặc vào đi."

Hạ Hàn lắc đầu, ưu tiên lấy áo phao của mình mặc cho Bát Giới.

“Bát Giới sợ không?”

Bát Giới mặt mũi tái mét răng run cầm cập cạ vào nhau. Tuy đang rất sợ nhưng lại lắc đầu: “Em không sợ!”

Hạ Hàn cẩn thận thắt từng nút áo thật chặt cho Bát Giới để áo phao chắc chắn, cô bế cậu bé lên: “Đi với chị.”

Trần Khinh định nhường áo cho Hạ Hàn thì thấy trên cổ cô có vết hôn đỏ chói, lại nhìn đến áo sơ mi của Lam Kỳ Ngôn có vết nhàu thì tối mặt, tay cũng tự nhiên thu lại.

“Áo phao cứu sinh chỉ còn hai cái. Em cũng mặc vào đi.”

“Nhưng còn anh và mọi người thì sao?”

“Không hỏi nhiều. Nghe lời anh!”

Rồi Lam Kỳ Ngôn đẩy Hạ Hàn qua cho Chu Lãng: “Cậu bảo vệ Hạ Hàn, còn nhóc tì này và Trần Khinh đi cùng đi. Tôi sẽ cử người đưa thuyền cứu hộ đến, trong lúc đó hai người các cậu phải bảo vệ họ.”

Hạ Hàn nghe anh nói thì bắt đầu hoảng: “Vậy còn anh? Anh làm gì chứ? Anh không định thoát cùng bọn em sao?”

Không thể nói sẽ đi xử lý bọn Luân Trấn nên anh cười dỗ dành: “Anh sẽ đi phía sau em.”

“Hôm nay là ngày chết của hắn, thoát bằng trời!”

Luân Kiện từ đâu xuất hiện với cái remote trong tay, hắn tuyên bố một câu khiến ai cũng kinh hãi lùi về sau.

“Mày là hung thủ gây ra vụ này!”

“Tao còn là hung thủ gϊếŧ mày nữa!”

Một tiếng “tít” phát ra giữa không gian hỗn loạn, tiếng bom ở dưới chân nổ to đến mức nghe như đang ở bên tai.

Hạ Hàn sợ có điều không lành xảy ra với anh nên nắm chặt tay anh nhưng anh lại thẳng thừng gạt ra. Trong vô thức, nước mắt cô rơi xuống vì sợ hãi.

Thấy sàn nhà có dấu hiệu rung lắc rồi nứt ra, Lam Kỳ Ngôn lập tức đẩy mọi người ra chỗ khác. Phía dưới sạt lỡ, anh rơi xuống nhưng tay đã nắm lại được mặt sàn.

“Kỳ Ngôn!”

Hạ Hàn hét lên tên anh, định lao tới nắm tay anh kéo lên thì bị anh quát lớn: “Không được đến gần. Ở yên đấy!”

“Em không nghe!”

“Đưa cô ấy đi! Nhanh lên!”

Chu Lãng ngập ngừng, anh không muốn bỏ Lam Kỳ Ngôn lại.

Lam Kỳ Ngôn nhìn xuống dưới chân mình là đáy thuyền ngập nước với máy móc chằng chịt, lại nhìn lên trần nhà đang nứt ra, bê tông vụn rơi mù mịt, còn ở lâu chắc chắn bị tường đè tan xương nát thịt.

“Rời khỏi đây ngay! Nơi này sắp sập rồi!”

“Nhưng…”

“Đi ngay!!!”

Lam Kỳ Ngôn hét lên, Chu Lãng cắn răng ôm Hạ Hàn chạy đi bằng lối thoát hiểm. Hạ Hàn nước mắt lã chã đấm vào lưng Chu Lãng thùm thụp, luôn miệng nói “Tôi muốn ở lại với Kỳ Ngôn. Bỏ ra!” cho đến khi người mất bóng vẫn còn văng vẳng nghe thấy.

“Vở kịch vợ chồng trẻ chia ly rớt nước mắt.”

Luân Kiện cười phá lên như rồ, hắn giẫm lên tay anh, chà sát bàn tay làm anh đau đớn.

“Bọn mày dám vì đống hàng đó mà hại nhiều người vô tội như vậy. Đúng là súc vật!”

“Mắng đi! Mắng nhiều vào! Xuống âm tào mà mắng cho bố tao nghe!”

Hắn rút trong túi ra một con dao găm đâm “phập” vào tay anh. Máu trong tay phụt ra bắn vệt dài lên sàn. Anh đau đớn rít lên quằn quại, mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán, tầm mắt bắt đầu tối đi, sức lực cũng bị trọng lực rút cạn.

Không còn sức giữ được nữa, anh buông tay ra, cả cơ thể rơi tự do xuống đáy vực máy móc.

Lam Kỳ Ngôn xé tan mặt nước mà chìm sâu xuống đáy, cơ thể lênh đênh bị dòng nước lạnh cuốn đi.

“Hạ Hàn… em nhất định phải an toàn.”